
tâm thảo.”
Bốn bề lại
chìm vào tĩnh lặng. Tôi không cần ngẩng đầu lên cũng có thể cảm nhận
được những ánh mắt bắn đến từ tứ phía, có sắc nhọn, có thương xót, có
đắc ý, cũng có phức tạp khó hiểu…
Khóe miệng khẽ cong, tôi vẫn
cúi đầu không hề nhúc nhích. Hay lắm, cuối cùng cả nghìn người đều đang
chỉ vào đây, không biết Trọng Tôn Hoàng Gia sẽ nói gì đây?
“Kỷ Vận, ngươi biết tội chưa?” Vẫn là một câu nói đó, tôi dần cảm thấy mất hứng nghe tiếp rồi.
“Nếu thần thiếp nói không phải là thần thiếp làm, Hoàng thượng có tin
không?” Tôi vẫn bình tĩnh như trước, bởi vì tôi biết con át chủ bài của
đối phương còn chưa được tung ra. Tốt nhất là tôi nên để cho người ta có cơ hội dành thắng lợi hoàn toàn để áp đảo toàn cục, không phải sao?
“Ngươi…” Trọng Tôn Hoàng Gia thoáng giật mình, đột nhiên tức giận: “Ngươi vẫn
không chịu thừa nhận sao? Được rồi, Đức phi, nàng nói đi!”
“Vâng, Hoàng thượng.” Cuối cùng cũng đến lượt Tiêu Ngọc Dung lên sân khấu rồi, giọng nói của cô ta không khỏi có đôi phần đắc ý, “Mai Nhi, đến đây,
đem tất cả những điều mà chủ tử của ngươi làm bẩm báo rõ ràng cho Hoàng
thượng nghe đi.”
Tôi chậm rãi ngẩng đầu, Mai Nhi chạm phải ánh
mắt của tôi, vỗn dĩ đang muốn tiến lên một bước thì cả người bỗng run
lên rồi lùi lại. Tôi cười lạnh lùng, lại tiếp tục cúi đầu xuống, trong
thoáng chốc đó vẫn không hề liếc mắt nhìn bất cứ ai khác.
“Mai
Nhi, có Hoàng thượng ở đây, ngươi sợ cái gì chứ? Nói!” Chậc, sao trong
giọng nói của cô ta lại có âm thanh nghiến răng nghiến lợi rồi? Nhiều
năm như vậy mà vẫn chưa học được tính trầm tĩnh kiên nhẫn sao? Thật là
không tiến bộ chút nào.
“Vâng, thưa nương nương.” Giọng nói của
Mai Nhi nghe còn hoảng hốt hơn cả Ngọc Nhu, hoàn toàn tạo cho người nghe một loại cảm giác rõ ràng là đã lâu ngày bị thế lực của tôi chèn ép nên không bao giờ dám lắm lời. “Nô tì đáng chết, xin Hoàng thượng khai ân!
Mấy năm trước nương nương từng sai nô tì đến thái y viện lấy Miên tâm
thảo, sau đó lại yêu cầu Lan Nhi đi hái Cửu phượng hoa. Nô tì cũng không biết nương nương sẽ… sẽ… xin Hoàng thượng khai ân!”
Trọng Tôn
Hoàng Gia không nói gì, nhưng Tiêu Ngọc Dung lại cướp lời: “Còn gì nữa?
Không phải ngươi đã từng nói, ngoại trừ Hạ Sung nghi ra, còn chuyện năm
đó của Giải Sung dung đó sao?”
“Hồi bẩm nương nương, năm đó, thật ra là vì Thục phi nương nương ghen ghét Giải sung dung đạo lại thi từ
của bà ấy để lấy lòng hoàng thượng. Cho nên đã ra lệnh cho Lan Nhi giả
chữ viết của bà ấy để viết bài “Phá trận tử”, đồng thời cũng sai người
tìm cách đưa đến cho Giải Sung dung, làm cho Giải Sung dung mạo phạm
Hoàng thượng, cuối cùng bị đưa vào cung Thu Đồng.” (Cung Thu Đồng cũng
chính là lãnh cung). Hình như Mai Nhi cảm thấy như vậy còn chưa đủ, hoặc là đã nói ra được nên lá gan cũng to hơn, nên tiếp tục: “Ngày đó Trân
Lung ngọc bội của Đức phi nương nương cũng là do bà ấy mua chuộc được
thị nữ bên người Đức phi dấu đi, dẫn đến việc Đức phi nương nương và
Giải Sung dung xảy ra xung đột.”
Tôi nghe Mai Nhi nói mà cảm thấy hơi buồn cười, một lát sau, Trọng Tôn Hoàng Gia mới nói: “Lan Nhi mà
ngươi đề cập đến đang ở đâu?”
“Hồi bẩm Hoàng thượng, Lan Nhi chắc là vẫn ở trong Tây Duệ cung.”
“Tiến Bảo, tuyên.”
“Vâng, Hoàng thượng.”
Chỉ chốc lát sau, Cao công công vội vã quay về, quỳ xuống nói: “Khởi bẩm
Hoàng thượng, Tây Duệ cung đưa tin, không lâu trước đây cung nữ Lan Nhi
được phát hiện đã chết trong phòng, nguyên nhân chết sau khi khám nghiệm tử thi sơ bộ đã khẳng định, đó là chết vì uống thuốc độc tự sát.”
Trong nháy mắt, các thể loại tiếng hít thở rít lên, rất nhiều ánh mắt mang
theo sợ hãi bắn về phía tôi, có lộ liễu, có lén lút… Tôi lơ đễnh cười,
chỉ cảm thấy hai chân đang bắt đầu tê dại rồi.
“Kỷ Vận, ngươi thật to gan!”
Tôi ngẩng đầu lần thứ hai, lần này là nhìn thẳng vào mắt hắn, đây là người
nam nhân đầu tiên trong đời này, kiếp này của tôi, nhưng có thể sẽ không phải là người cuối cùng: “Hoàng thượng cho rằng tất cả những việc này
đều là do thần thiếp làm sao?”
“Nhân chứng vật chứng đều ở đây,
ngươi còn có gì để nói?” Hắn cũng đang nhìn tôi, trong mắt ngoài sự phức tạp ra vẫn là phức tạp.
Biểu cảm trên khuôn mặt tôi vẫn không
thay đổi, tiếp tục nhìn chăm chú vào mắt hắn: “Thiếp chỉ muốn biết,
Hoàng thượng có tin rằng đó là do thiếp làm hay không thôi?”
Hắn nhìn tôi, ánh mắt phức tạp đã dần dần bình tĩnh lại, cuối cùng biến
thành sự lạnh nhạt vô tình: “Trẫm chỉ tin tưởng vào chứng cứ.”
A! Nặn ra một nụ cười, tôi lại nặng nề cúi đầu: “Như thế, thỉnh Hoàng thượng xử lý.”
Lại là một khoảng tĩnh lặng, thật lâu sau, Trọng Tôn Hoàng Gia mới nói:
“Ngươi trở về cung trước đi, không được trẫm cho phép thì không được
bước ra khỏi Tây Duệ cung một bước.”
“Thần thiếp lĩnh chỉ.” Tôi
cúi người, chậm rãi đứng lên. Chân đã tê cứng, nhưng tôi không định để
cho bất cứ kẻ nào nhìn thấu. Cúi đầu đứng một lúc rồi tôi mới chậm rãi
xoay người, chậm rãi rời đi.
Cứ như vậy, Trọng Tôn Hoàng Gia không hề ban tội xuống cho tôi trước mặt mọi người, mà lại đem tôi
giam lỏn