
tiền lại cho ta rồi", vẻ mặt Tô Việt nghiêm túc cam đoan với Vương thị, tuy rằng chính
hắn còn cảm thấy lời nói của bản thân quá khó tin, kêu mấy người ăn thịt người không phun xương chịu nhả tiền ra, nói ra ai tin, nhưng để lừa
gạt nương không bước chân ra khỏi cửa của hắn hẳn là không thành vấn
đề.
"Thật không? Bạn bè này của con coi vậy mà trọng nghĩa khí, nhưng mà chúng ta cũng không thể chỉ làm kẻ xài tiền của người
khác, vậy ta sẽ lấy năm lượng bạc, số còn lại con vẫn nên đưa lại cho
người ta, năm lượng là đủ rồi. Ngươi không chịu nói sớm, nếu nói sớm thì ta không cần đi cầu cạnh đại ca đại tẩu của ngươi, ngươi cũng không
biết sáng nay ta đi tới nhà đại ca ngươi, đại tẩu ngươi âm dương quái
khí thế nào đâu, trên mặt thì nói thật dễ nghe nào là đều là huynh đệ
trong nhà, nếu chúng ta thật sự vay tiền nàng ta, nàng ta sẽ trăm ngàn
lần không đồng ý", Vương thị nhắc tới đứa con dâu cả này lập tức quên
mất việc chất vấn về bạn bè của hắn, chỉ lo oán trách.
Biết
nương nhà hắn mỗi khi nhắc tới đại tẩu kia mấy lời bất mãn có thể nói ba ngày ba đêm còn không hết, Tô Việt vội vàng giúp bà gói đồ cất kỹ, nhét vào trong lòng Vương thị khuyên nhủ, "Nương, cái này trước hết đưa
người dùng, bạc này nhiều hơn chi phí tiêu xài trong hai tháng tiếp
theo, trong tay người có bạc mới thu xếp được, cũng không cần nhìn sắc
mặt của đại tẩu nữa".
Vương thị gật đầu nói đợi sau khi thành thân số tiền còn lại sẽ trả lại cho Tô Việt, kế tiếp vừa muốn kể lể
chuyện Triệu thị, Tô Việt thấy thế vội vàng nói dối là Tô Nam từ sớm đã
tới nhờ hắn qua nhà hỗ trợ rồi lập tức chạy mất.
~~
Bên Tô gia tưng bừng sôi nổi mà chuẩn bị, bên Lô gia cũng không kém hơn. So
với Tô gia thiếu tiền thiếu ngân lượng chuẩn bị quấn tay quấn chân
(nguyên văn là 窝手窝脚), thế nhưng bên Lô gia không hề có chút ngột ngạt
nào, thật là có tiền làm chuyện gì cũng dễ dàng.
Dựa theo tập tục, bên nhà gái phải chuẩn bị gia cụ (đồ dùng trong nhà) cùng với chăn nệm, đáng tiếc người luôn luôn tự khoe là tài giỏi như Trương thị cũng
không thể tự làm chăn, đành phải mời người đến nhà giúp, cũng may hàng
xóm đều là người nhiệt tình, nhà bà chỉ cần chuẩn bị bông vải tốt và vỏ
chăn là được.
Lô Dũng trước giờ chưa từng làm gia cụ và cũng
không định làm, mà đi lên trấn trên đặt mỗi một cửa hàng dụng cụ một bộ
gia cụ hoàn toàn mới với giá trung bình, nhìn qua khá trang nhã với
phong cách cổ xưa.
Rất nhanh đã tới ngày mười tám tháng mười
một, Tô gia phái hơn mười người nâng tám lễ vật tốn rất nhiều công sức
mới được gom góp đủ đưa đến Lô gia.
Đi theo đoàn còn có Tô
Việt và Lý thẩm, lần này nhân vật chính là Lý thẩm, bà vốn là người có
tài ăn nói với ba tấc lưỡi mà nhìn thấy sự tương phản khổng lồ giữa Tô
gia và Lô gia, cho dù bà là người đại diện của Tô gia cũng cảm thấy lưỡi chính mình bị ngắn.
Chỉ có Tô Việt làm như không có chuyện gì, vẫn với diện mạo vốn có thể hiện bản thân không có sai lầm gì,
trong áo mũ chỉnh tề theo đội ngũ tới Lô gia, hắn biểu lộ vẻ mặt kiêu
ngạo phảng phất cứ như người hắn đính hôn là tiên nữ hạ phàm, Tô Nhị gia đứng ven đường nhìn thấy bĩu môi xem thường, nghĩ thầm tên tiểu tử này
khi thành thân sẽ phải chịu khổ.
Nhóm người Tô gia đến Lô gia cũng là cười cười nói nói, ăn uống tiệc tùng, Tô Việt thấy Lô Uyển Chi
vẫn luôn ru rú trong phòng không chịu ra ngoài, sốt ruột vô cùng, chỉ có thể do dự một lúc lâu mới từ trong lòng lấy ra một cái hầu bao đưa cho
Lô Văn Hiên, để cậu nhóc giúp hắn đưa cho Lô Uyển Chi, sẵn tiện thưởng
cho cậu nhóc một con rối khỉ bằng gỗ, bởi vì hắn biết nếu đưa hối lộ cho người nhà Lô gia cũng không đáng tin nên chỉ có thể giở trò với cậu em
dâu tinh mắt này.
Lý thị nhìn nhóm người từ nhà mình đưa tới
Lô gia, ngồi trước mâm cơm phong phú đánh chén tơi bời, bà cảm thấy ánh
sáng trên mặt mình càng rút đi.
Thật ra nhóm người này làm
như thế cũng không có gì quái lạ, tất cả đều là mấy thanh niên choai
choai mười ba mười bốn tuổi, đều ở cái tuổi tạo ra mấy tình huống ồn ào
nhốn nháo khó đỡ, ngày thường ở nhà bọn họ rất ít ăn thức ăn dầu mỡ, mà
tại Lô gia mỗi bàn đều có tới vài món mặn, bọn họ thấy còn không vung
đũa tới chỗ con vịt chết mà ăn hay sao.
Đi theo nhóm người
đến từ Tô gia còn có Tứ thẩm ngồi cùng bàn với Trương thị, thế nhưng ra
vẻ dè dặt ngồi nghiêm chỉnh, gắp thức ăn cũng chậm rãi, Lý thị tưởng đâu may mắn trong nhóm chị em bạn dâu còn sót lại một người chống đỡ được. Ngay lúc Lý thị cảm
thấy được an ủi, một tên tiểu tử được mời đến phụ bếp đưa lên một đĩa
thịt viên Tứ Hỉ, vì thế người vừa rồi đoan trang hiền thục của Tô gia
trước một bàn toàn rau dưa ngay lập tức quét toàn bộ trí thức thành rác, cầm lấy chiếc đũa chỉa thằng vào đĩa có bốn thịt viên chiếm hết hai
viên.
Trời đã vào đông mà Lý thị vẫn không nhịn được lau mồ
hôi lạnh trên trán, bà cười khổ nói với Trương thị đang ngồi đối diện,
"Đệ muội, để muội chê cười rồi".
Trương thị chỉ cười trêu
ghẹo nói, "Không có gì, tẩu tử, nghe tẩu nói kìa, hôm nay nếu ta không
phải là chủ nhà chắc đã sớm bưng