
như thế nào.
Trong thôn, Tô gia được xem là hộ có ruộng đất tương đối nhiều, nhà bọn họ
chưa từng mua lương thực, còn dầu trong nhà cũng do Tô Căn mua, cho nên
lăn lộn hai năm ở trấn trên thế nhưng Tô Việt chưa từng tới dãy phố này, càng khỏi nói tới mấy cái cửa hàng lương thực dầu mè thế này.
Ở trấn trên, mấy quán rượu đổ phường đều ở thành Bắc, mà xóm làng chơi
tất cả đều tọa lạc cách nhà Lỗ Kính thành Đông không xa, cho nên bọn họ
căn bản là chưa tới thành Nam.
Hỏi thăm người đi đường, sau
khi được chỉ dẫn Tô Việt mới tìm được cửa hàng Vạn Lật, có thể là do
mừng Năm mới, trên đường lớn người qua kẻ lại đông như mắc cửi, người
thì lưng đeo túi gạo, kẻ thì xách giỏ, đợi đến khi xuyên qua đám đông
nhốn nháo đi đến trước cửa hàng, thế nhưng lại phát hiện có hơn mười
người đang xếp hàng trước cửa, mà lúc này mấy cửa hàng bên cạnh chỉ thưa thớt vài người khách, đem ra so sánh thật sự là khác biệt quá lớn.
Tô Việt nghi hoặc ngẩng đầu liếc mắt nhìn mặt tiền cửa hàng trang trí bằng mấy cái thẻ tre có chút đơn giản, yên lặng đi đến cuối hàng của đội
ngũ.
Sau đó, tựa như lơ đãng tán gẫu với một đại thúc phía
trước, "Đại thúc, mừng Năm mới, ngươi xem nhiều người đến mua lương thực thế này".
Vị đại thúc khuôn mặt chất phát nở nụ cười, trên
mặt tràn vẻ vui mừng năm mới, "Đúng vậy, cái này không phải vì vội vàng
mừng Năm mới hay sao. Tiểu tử, ngươi đến mua gạo hay là dầu?"
"Đúng vậy, trong nhà chúng ta bình thường chỉ ăn bánh bột ngô hoặc là cháo
gạo kê, có điều sắp tới Tết nên cha ta để ta đến mua chút gạo trắng. Thế còn đại thúc?". Tô Việt cười hề hề trả lời.
"Ta đến mua dầu, ngày mai trong nhà muốn rán bánh, làm kẹo đường cho hai tôn tử (cháu
trai), bọn chúng nói là thèm món này", nói đến hai tôn tử khuôn mặt rám
đen của ông đầy vẻ vui mừng.
"Đại thúc thật là có người có phúc, tuổi còn trẻ mà được làm ông nội rồi", Tô Việt hết sức khen ngợi.
"Nào có? Ta đều đã bốn mươi lăm tuổi rồi đó chứ!", nói xong còn cười thật thà.
Thấy nói chuyện cũng đủ thân thiết, Tô Việt tựa như không mấy để tâm hỏi,
"Đại thúc này, cửa hàng lương thực dầu này thật đúng là bán chạy vô
cùng. Người xem, nhiều người như vậy".
"Cái này là tất
nhiên, cửa hàng này bán ra chưa bao cần cân thiếu lạng nào, càng khỏi
nói tới mấy hàng nhái, người ta cũng khinh thường không làm, hơn nữa
người già trẻ nhỏ không gạt. Buôn bán, quan trọng nhất không phải là
thành thật hay sao. Giá cả đều như nhau, tại sao lại không đến đây", đại thúc nhắc tới cửa hàng Vạn Lật, giọng nói có chút kích động.
Mấy vị khách xếp hàng gần đấy nghe được, còn nói chưởng quầy của cửa hàng
này đúng là người tốt bụng, có một lần người nọ không có tiền mà đứa bé
đói khóc to đòi ăn cháo, cả khu phố đầy người qua kẻ lại, chỉ có mỗi nơi này nguyện ý cho hắn mua thiếu nợ.
Sau đó là một trận ồn ào, đơn giản chính là khoa trương nói chưởng quầy tốt như thế nào, giữ bổn
phận buôn bán thành thật ra sao.
Tô Việt chỉ cười nghe, theo
bọn họ chậm rãi di chuyển lên phía trước, đội ngũ đi với tốc độ không
chậm, chỉ qua một lát đã đến phiên Tô Việt, trước mặt là một người tươi
cười vui vẻ cầm cái gáo gỗ trong tay, ngẩng đầu nhìn Tô Việt thân thiệt
hỏi, "Khách quan, người tới mua gì?"
Đang đánh giá cửa hàng
từ trong ra ngoài xong Tô Việt mới phản ứng kịp, cũng cười trả lời một
câu, đến mua năm cân gạo. Bởi vì khi đến không nghĩ định mua gạo cho nên hắn không mang túi theo, nhưng chủ quán thật sự ân cần lấy một cái túi
đưa cho hắn, chỉ nói là lần sau lên trấn trên trả lại là được. Chờ sau
khi thanh toán bạc với người đó hắn mới xách năm cân gạo rời khỏi.
Lại mua thêm chút thịt và rau dưa, Tô Việt liền vác gói to lên lưng, tay
xách giỏ trúc về nhà. Đối với việc làm ngay hôm nay ở trấn trên, hắn
chưa từng hé nửa lời với Lô Uyển Chi.
Vài ngày trước Tết, Lô
Uyển Chi gần như không rời khỏi bếp lò trong nhà, bởi vì nàng hiểu rất
rõ bản thân cái gì cũng không biết làm, tránh chọc vào mấy nơi làm chậm
trễ mẹ chồng làm việc, nàng cố ý chọn một việc phù hợp với chính mình
nhất - nhóm lửa, việc này nàng đã luyện tập mấy ngày nay, bây giờ đã
hoàn toàn quen tay.
Đến ngày gói bánh màn thầu và làm sủi cảo hôm đó, Tô Việt và Tô Căn cùng vào ra sân, nhìn bọn họ hai nam nhân làm sủi cảo, Lô Uyển Chi cảm thấy 'trăm không dùng được một', trong lòng âm thầm hạ quyết tâm, đợi tới mùng hai Tết khi về nhà mẹ đẻ, phải thỉnh
giáo bản lĩnh nấu ăn của nương mình.
Cũng may là mừng Năm
mới, điểm tâm ở Tô gia ngoại trừ cháo, bánh bột ngô đổi thành bánh bao,
tuy là bánh bao chay nhưng tốt xấu gì cũng được làm từ bột mì. Bằng
không, Tô Việt thật sự không biết lần sau tới nhà Nhạc gia sẽ bị chất
vấn chuyện gì nữa, quan trọng hơn là, trong lòng hắn cũng thấy ngượng.
Lần trước lại mặt, Nhạc mẫu giống như vô ý ở trước mặt Tô Việt nhắc tới một câu, điểm tâm trong nhà họ đều có bánh màn thầu trắng, Tô Việt đỏ mặt
tía tai không nói tiếp được, chỉ cúi đầu nhìn đôi giày vải mà Lô Uyển
Chi làm cho hắn.
Sau khi trở về, trong lòng hắn lập tức cân
nhắc, làm thế nào để nàng dâu m