Gian Phu Thắng Phụ

Gian Phu Thắng Phụ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321945

Bình chọn: 7.00/10/194 lượt.

hờ.”

“Ngươi đừng không có nhân tính như vậy, ngươi có cái gì cho ta ăn để khỏi bị đói không?” Vẻ mặt nàng không tán thành.

Thu Minh Phong quay đầu hướng một tiểu nhị nhìn thoáng qua.

Tiểu nhị đột nhiên thấy lạnh cả người, sợ tới mức sắc mặt trắng bệch vội đi thúc giục đồ ăn.

Đồ ăn được đem lên rất nhanh, cuối cùng Lâu Tây Nguyệt bỏ dở túi hạt dẻ.

Ăn cơm được một nửa, từ bên ngoài có vài người đi vào, bọn họ cả

người đều mặc đồ đen, bên hông đều mang một miếng ngân bài giống nhau.

Những người ăn mặc như vậy, Lâu Tây Nguyệt từng gặp qua, tận mắt thấy bọn họ chết ở dưới kiếm Thu Minh Phong, sử dụng nước tiêu hủy xác hủy

hết dấu vết, do vậy nàng mới phải bước chân vào giang hồ.

Nàng không nhịn được hướng người đối diện liếc mắt một cái.

Thu Minh Phong thần sắc không thay đổi vẫn ngồi ăn cơm.

Lâu Tây Nguyệt không nhịn được nhỏ giọng nhắc nhở, “Là người của Song Tuyệt Cung .”

Hắn mí mắt cũng không nâng một chút, lạnh nhạt nói: “Ăn cơm.”

Nàng bĩu môi, “Thật không có lòng hiếu kỳ.”

Vài người Song Tuyệt Cung từ cửa đi thẳng tới bên cạnh bàn của bọn họ.

“Thu đại hiệp, cung chủ chúng ta mời người.” Thu Minh Phong nghe thấy nhưng ngoảnh mặt làm ngơ.

Người của Song tuyệt cung cũng không nhiều lời, chỉ đứng ở trước mặt

bọn họ, tay giữ chuôi kiếm, mặt lạnh băng. Lâu Tây Nguyệt đột nhiên

không muốn ăn uống gì nữa.

“Các ngươi vì cái gì cứ thích đến quấy rầy người khác khi đang ăn cơm?” rất ảnh hưởng đến bữa ăn của người khác.

Hắn ngẩng đầu lạnh lùng nhìn qua người của Song Tuyệt Cung, nói: “Đi.”

“Cung chủ chúng ta thành tâm mời người.”

“Đi.”

“Thu đại hiệp……”

Thu Minh Phong cầmThu Thủy Kiếm lên.

Người của Song Tuyệt Cung hậm hực liếc mắt nhìn Lâu Tây Nguyệt một cái, không lại nhiều lời, xoay người rời đi.

Nàng bất bình, “Bọn họ lại ghi hân trên đầu ta? Ta rốt cuộc làm cái gì?” Đậu Nga cũng chưa bị oan như nàng.

“Ăn cơm.”

“Không còn khẩu vị.” Nàng quay đầu chu miệng, thuận tay lại lấy túi

hạt dẻ ra ăn. Ăn xong, nàng có chút bất đắc dĩ mà nói: “Ngươi không thể

nghĩ ra biện pháp, để cho nhũng người này không tới tìm ngươi sao? Nếu

còn như vậy đi ta thực sự muốn cùng ngươi mỗi người đi một ngả.”

“Nói sau đi.”

Mắt nàng sáng lên, “Ngươi nói về sau có thể giải quyết được việc này?”

“Đồng ý.”

“Nói chuyện đừng thở mạnh, ta còn cho rằng mọi chuyện đều có thể giải quyết,” Nàng trợn trừng mắt, giọng điệu thay đổi nói “Bất quá, có thể

giải quyết cũng là tốt.”

“Ăn cơm.”

Con mắt Lâu Tây Nguyệt xoay tròn, tay với một cái đùi gà trên bàn bắt đầu gặm.

Động tác này có thể nói là không hề có mỹ cảm, nhưng nàng ăn thật tự nhiên.

Cứ như vậy, nàng vốn thanh lệ xuất trần không bị nhiễm vào thế tục, làm cho mọi người kinh ngạc.

Trước mặt nàng chỉ có một nam nhân thờ ơ.

Thu Minh Phong cũng không cho rằng Lâu Tây Nguyệt có khí chất thực nữ, nếu có thì cũng là biểu hiện giả dối.

Đứng ở dưới mái hiên, Lâu Tây Nguyệt ngẩng đầu nhìn ngọn núi xa xa, vẻ mặt rất ý vị sâu xa.

Tiếng trống báo hiệu một năm mới đối với nàng mà nói là rất mới mẻ.

Thu Minh Phong giết chưởng môn Hoa Sơn, chín đại môn phái phát lệnh

truy sát hắn. Nhưng là, hiện tại bọn họ đang ở tại thiền viện Thiếu Lâm

Tự.

Giang hồ quả nhiên là nơi vô cùng kỳ diệu.

Thu Minh Phong từ hành lang đi tới, liền nhìn thấy nàng đang nhìn về

phía xa, hắn không khỏi nhìn theo ánh mắt của nàng, sau khóe miệng hơi

hơi hạ xuống.

“Tây Nguyệt.”

Nàng quay đầu, nhìn thấy hắn, nàng cười nói, “Ngươi cùng phương trượng uống trà xong rồi?”

“Ừ.”

“Hai ngày sau, ngươi sẽ cùng Ngân công tử luận võ, có hồi hộp không?” Nàng tò mò hỏi.

Hắn lắc đầu.

Lâu Tây Nguyệt cẩn thận đánh giá vẻ mặt của hắn một chút, cuối cùng

thở dài, “Kỳ thực ta luôn luôn cảm thấy mặt của ngươi luôn chỉ có một

biểu cảm, muốn từ trên mặt của ngươi để biết suy nghĩ của ngươi thật khó khăn.”

Thu Minh Phong lơ đễnh nói: “Thật không?”

“Đương nhiên,” Nàng nghiêm túc bắt đầu quở trách, “Ngươi chẳng những nói ít, nét mặt chỉ có một, ở chung với ngươi sẽ rất mệt.”

“Ngươi mệt sao?”

Nàng nghĩ nghĩ, nói: “Không mệt nhưng có đôi khi sẽ cảm thấy rất buồn.”

Thu Minh Phong không thức thời nói, “Ngươi nói rất nhiều.”

Lâu Tây Nguyệt bị hắn nói liền bức tức nhướng lông mày, “Ngươi chê ta ồn ào phải không ?”

“Không phải.”

“Ngươi cho ta là ngu ngốc nghe không hiểu sao?”

Ánh mắt dừng ở ngọn núi xa xa, Thu Minh Phong nói, “Nơi đó mấy ngày nữa.”

“Đúng rồi, các ngươi không phải sẽ quyết đấu ở đó sao?” Nàng lập tức đã bị dẫn rời đi lực chú ý.

“Muốn đi qua nhìn xem sao?”

“Không cần,” Nàng cự tuyệt chắc như đinh đóng cột, “Trời rất lạnh.”

“Không đi xem luận võ sao?”

Nét mặt của nàng trở nên rối rắm, nàng chần chờ nói: “Kỳ thực, ta

đang suy nghĩ rốt cuộc có nên đi hay không.” Tuy rằng trong giang hồ

hiếm khi có hai đại cao thủ luận võ, nhưng là trời lạnh như thế, gần như hơi thở đóng thành băng, nàng thật sự không muốn đến đỉnh núi đi làm

người băng.

“Không đi cũng tốt.”

Nàng lập tức quay đầu nhìn hắn, “Ngươi nói cái gì?”

Thu Minh Phong rất nghe lời liền lặp lại lần nữa.

Lâu Tây Nguyệt vừa mới tiêu tan


The Soda Pop