
g mệt càng làm đàn rắn để ý.
“Nhận lấy.” Nàng lây từ bên hông ra một cái bình sứ ném qua. Hắn thuận tay tiếp được.
Lâu Tây Nguyệt lạnh đạm nói: “Bột đuổi rắn, hẳn là có thể giúp ngươi.”
Hoa Cẩm Dục khóe miệng hơi hơi run rẩy, thoạt nhìn là thiếu nữ hồn
nhiên xinh đẹp đã thưởng thức đủ cảnh chật vật của hắn, mới quyết định
có lòng từ bi cứu giúp.
Rõ ràng thực ác liệt, cố tình làm cho người ta không thể chỉ trích.
“Đa tạ.” Hắn vẫn là nói tiếng cảm ơn, sau đó trút đám bột đuổi rắn về phía đàn rắn.
Lâu Tây Nguyệt chậm rãi theo sát.
Phía trước vô số con rắn tan xương nát thịt, trên mặt đất đầy máu.
Nàng không nhịn được lẩm bẩm một câu, “Thực tàn nhẫn.”
Những lời của nàng không lớn, nhưng Hoa Cẩm Dục vẫn nghe thấy, cái quạt trong tay hắn đột nhiên đánh mạnh một cái.
Hắn cuối cùng đem chiếc quạt màu vàng nhạt giết chết Xà vương, những hạt bụi làm cho chiếc áo trở lên lốm đốm.
Hoa Cẩm Dục gọn gàng lấy mật rắn, xoay người rời đi.
Lâu Tây Nguyệt ở phía sau chậm chãi mở miệng nói, “Ta khuyên ngươi trước mắt nên chờ một chút.”
Hắn kinh ngạc quay đầu nhìn nàng.
Nàng ngồi cạnh xác Xà vương tay cầm một ống trúc để lấy máu, rất
nhanh, nàng đậy nắp lại, sau đó hướng hắn nhướng mày cười khẽ, “Có muốn
nghe đề xuất của ta?”
“Cô nương mời nói.”
“Cùng nhau cầm những thứ này, như thế nào?” Nàng quơ quơ ống tre trong tay.
Hắn gật đầu, không chút do dự tiếp nhận, “Cám ơn.”
“Ngươi thật là người thông minh.” Lâu Tây Nguyệt hoàn toàn vui vẻ ca ngợi người kia.
Hoa Cẩm Dục cười nói: “Đa tạ cô nương khích lệ.” Sau đó xoay người rời đi.
Nhìn bóng lưng hắn, nàng lẩm bẩm: “Chạy trốn thật là nhanh.” Nàng đem toàn bộ các ống trúc để chứa máu rắn, cuối cùng chỉ có thể nhìn xác rắn mà thở dài một tiếng.
Thu thập xong đồ, cuối cùng, nàng cởi từ lưng một sợi trường tiên mới, buộc chặt xác Xà vương, sau đó đi khỏi khu rừng này.
Mặt trời đang xuống núi, tiểu viện có vẻ yên tĩnh mà an tường.
Lâu Tây Nguyệt chuyên tâm quấy gì đó trong bát.
Gió nhẹ thổi qua mang theo hương vị ấm áp.
Mồ hôi theo trán nàng chảy xuống, nàng nâng tay lấy tay ao lau.
Trong lúc vô tình vừa ngẳng đầu, cả người nàng trong nháy mắt cứng ngắc.
Một thân ảnh màu lam đang đứng ở nóc nhà, cả người lộ ra vẻ lạnh lùng, làm cho không khí xung quanh tựa hồ trở nên lạnh lẽo.
Hai người trầm mặc nhìn nhau.
“A!” Nhìn đến cái bát, nàng kêu nhẹ lên một tiếng rồi lại tiếp tục quấy.
Một cái bóng che đỉnh đầu nàng.
“Tránh ra, đừng che ánh mặt trời.” Bóng người đi sang một bêm, lẳng lặng đứng ở bên cạnh nàng.
Không biết quấy trong bao lâu, Lâu Tây Nguyệt rốt cục ngừng lại, dùng ngón tay chọc chọc trong bát, vừa lòng gật gật đầu.
“Tốt lắm?”
Giọng nói đột nhiên vang lên làm cho động tác của nàng cứng đờ, nàng
nhíu mày quay đầu nhìn qua, lãnh đạm chào hỏi, “Đã lâu không gặp.”
“Ừ” Hắn so với nàng còn lãnh đạm hơn.
Lâu Tây Nguyệt lại một lần cảm thấy cùng với người này thật sự không
có biện pháp khai thông, dứt khoát xoay người về phòng, vừa đi vừa vặn
vẹo thắt lưng và cổ.
Vừa vào phòng, nàng liền đi đến ghế tựa sau đó buông mình lên ghế.
Hai ngày này nàng bận tít mù, rất mệt!
“Thực mệt.” Theo trực giác nàng lẩm bẩm một tiếng.
“Tây Nguyệt.”
Nàng nằm lên cái ghế, mệt mỏi lên tiếng, “Được rồi, Thu Minh Phong,
ngươi còn tìm ta làm cái gì? Ta đã thay sư phụ ta trả nợ ân tình cho
ngươi.” Trên lưng đột nhiên có một đôi tay, nàng thiếu chút sợ tới mức
nhảy dựng lên, lại bị hắn dùng sức ngăn lại. “Ngươi……”
Không nặng không nhẹ vuốt ve lưng nàng, nàng cơ hồ rất thoải mái.
Không biết qua bao lâu, nàng mới có chút không cam lòng mở miệng nói,
“Cám ơn.”
“Có người làm nhờ ta chuyển lời cảm ơn.”
Nàng thực mờ mịt ngẩng đầu, “Ai?”
“Hắn nói cám ơn máu Xà vương của ngươi.”
Lâu Tây Nguyệt hiểu ra, sau đó nghĩ đến người nọ trong tay cầm cây quạt, người nhảy dựng lên, “Hắn là ngân phiến công tử?”
“Ừ.”
“Hắn với ngươi không phải là kẻ thù sao?”
“Hả?”
“Không phải các ngươi mấy ngày liền luận võ trên núi sao?”
“Nga.”
“Các ngươi kỳ thực là bằng hữu?” Nàng vẻ mặt khó có thể tin.
“Ừ.”
Nàng ngây ra một lúc, nghĩ nghĩ, mới nói: “Hắn vì sao muốn cùng ngươi luận võ?”
“Luận bàn võ công.”Đáp án của hắn giống như trước thật ngắn gọn.
“Luận bàn…… Các ngươi có cần giương cung bạt kiếm khiến cho mọi người đều biết không? Ngươi nghĩ ta thật ngu ngốc a?”
“ngươi uốn biết?”
“Ta không có hứng thú.” Nàng đột nhiên mắng.
Sự tình bên trong của giang hồ thật kì diệu.
“Ồ”
Lâu Tây Nguyệt lấy tay vỗ trán, rốt cục không nhịn được mà kêu lên,
“Làm ơn, ngươi nếu thực sự không muốn nói chuyện thì đừng nói, một từ
cũng đừng nói” Nghe xong làm cho người ta càng tức giận.
“Được.”
Nàng ngay cả sức để mắng hắn cũng không còn, Thu Minh Phong người này luôn làm nàng tức giận, ở cùng một chỗ với hắn nàng rất dễ phát hỏa.
Nàng cúi người, sau đó tháo cái túi bên người, chóp mũi ngửi ngửi, lập tức một mặt ghét bỏ quay đầu đi, “Rất khó nghe.”
Nàng phải đi tắm một chút. Ngay khi nàng dự định đi tắm, nhìn đến người ngồi bên cạnh, lại có chút chần chờ, “Ngươi……”
“Ta không đi.”
Lâu Tây Ngu