
vinh hạnh được gặp.”
“Tin tức giang hồ truyền thật nhanh.”
Chủ quán có chút thân thiết, “Chính xác, năm đó thánh nữ Bái Nguyệt
Giáo bị người bắt cóc thì ở chỗ ta khách trọ cũng bàn tán huyên náo làm
cho quán trọ của ta làm ăn phát đạt.”
“Giang hồ luôn là vậy.”
Nhìn nàng nâng chén, chủ quán trêu đùa: “Tiểu muội muội vốn cũng là
người đứng đầu trong danh sách chọn thánh nữ, đáng tiếc muội muội lập
gia đình lập tức không còn giá trị” Lâu Tây Nguyệt cười khẽ, “Tỷ tỷ là
nói thánh nữ được mọi người rất hâm mộ sao?”
Chủ quán kêu lên, “Có câu thường nói: chim cũng sống thành đôi thì
thánh nữ có cái gì đáng hâm mộ chẳng thể so với việc nam nữ hoan ái trên thế gian. Theo ta những người đó muốn làm thánh nữ mới thật là ngốc.”
Nàng cười tự tay rót thêm chén rượu.
“Tốt lắm, tốt lắm, không nói nữa, ta đi tiếp khách, ôi, buôn bán phát đạt thật tốt–” chủ quán xoay ngươi rơi đi cũng cầm luôn bầu rượu mình
mang đến.
Thu Minh Phong nhìn lướt tay áo chủ quán có vết rượu lại nhìn về phía thê tử.
Nàng buông lỏng tay, “Chủ quán thật niềm nở a.”
Hắn chưa nói gì, vừa rồi chủ quán viết chữ “Đi” rất rõ ràng trên bàn.
Lâu Tây Nguyệt lại cầm lấy bát, còn không kịp đem cơm và vào miệng, sát khí đã ập tới.
Thu Thủy Kiếm nháy mắt cắt trong không trung.
Tay trái cầm kiếm củaThu Minh Phong cũng như tay phải, tự nhiên mà lưu loát, không thấy điểm bối rối.
Chạm đến thê tử của hắn phải qua hắn trước đã.
Lâu Tây Nguyệt buông bát, lấy túi hạt dẻ bên hông ra bắt đầu ăn.
Đột nhiên bột trắng được thả xuống, nàng tránh né không kịp, hít vào không ít, vội vàng lấy tay che mũi.
Thu Minh Phong giơ kiếm tấn công người bên cạnh lại nhìn đến thê tử
uể oải ngã xuống đất, sau có người nhanh chóng đem nàng rời đi.
Thu Thủy Kiếm sát ý bùng lên, xuống tay không lưu tình.
Không ngờ khi chia lìa lại làm cho người ta không kịp trở tay, cũng không dự đoán được sẽ trở lại quê hương bằng cách này.
Ngồi dựa vào thạch thất ở góc tường, Lâu Tây Nguyệt nhìn qua bầu trời xa xa ngoài cửa sổ, vẻ mặt thản nhiên.
Nơi này nàng vẫn muốn trở về một chuyến, tuy rằng phương thức trở về
hơi mất thể diện một chút nhưng kết quả mới là quan trọng nhất.
Về quê hương mới biết rời đi đã lâu, vừa quen thuộc mà lại vừa xa lạ.
“Lâu cô…… Thu phu nhân, ngươi không lo lắng sao?”
Nàng thu hồi ánh mắt, nhìn về phía PhươngTú Ngọc đang ngồi trong một
góc khác lạnh nhạt nói: “Lo lắng cũng vô ích không bằng chẳng lo lắng
gì. Đã vô dụng, thì nên nghĩ thoáng một chút, huống hồ ta không phải
thánh nữ nên không việc gì phải lo lắng.”
“Ngươi không phải mất trí nhớ giống ta sao?” Phương Tú Ngọc lộ sắc mặt kinh ngạc.
“Kẻ hỗn đản nói ta mất trí nhớ? Chuyện từ nhỏ đến lớn ta nhớ rất rõ
ràng, ta mất trí nhớ khi nào.” Chỉ cần vừa nghĩ đến lúc ấy Thu Minh
Phong sử dụng kiếm uy hiếp nàng, nàng liền hận thấu xương Hoa Cẩm Dục.
Sư phụ nói không sai, huynh đệ như tay chân, nữ nhân như quần áo, vì
bằng hữu vô tích sự kia mà liền đưa quần áo của mình cho lang sói.
Tuy rằng biết hắn chỉ hù dọa thôi nhưng kiểu hành động này vẫn làm cho nàng thực phẫn nộ.
Thấy nàng phẫn nộ như thế, Phương Tú Ngọc trong lòng có chút hoang mang không nói cái gì nữa.
Thời gian lặng lẽ trôi qua.
Màn đêm buông xuống có tiếng vang từ xa lại gần, hướng tới thạch thất mà đến.
Nghe được tiếng vang quen thuộc, đầu gối lên trên cánh tay nhìn ngoài cửa sổ Lâu Tây Nguyệt nằm im không động đậy.
Nói thật, nàng thực sự đói bụng, từ lúc bị băt đến bây giờ đằng đẵng một ngày trời không có ai đem đồ ăn cho các nàng.
Mặc dù không biết các nàng bên trong ai là thánh nữ ai không phải
thánh nữ, nhưng chậm trễ như vậy nếu thánh nữ thực sự ở đây chẳng phải
là có lỗi lớn rồi sao?
Thật không biết trưởng lão bọn họ đang nghĩ cái gì, dạy thuộc hạ ra sao nữa?
Lâu Tây Nguyệt tự nhiên lại nghĩ đến vấn đề này lại làm cho nàng hoang mang.
“A, rắn, rắn……” Có người bắt đầu thét chói tai.
Không phải một con rắn, cũng không hai con mà là một đàn rắn, con
không độc, con có độc, con thì to, con thì thật nhỏ, kiểu gì cũng có.
Nữ nhân đối với những sinh vật không xương đều sợ hãi bẩm sinh, huống chi cảnh tượng như thế này kể cả Bái Nguyệt Giáo cũng sẽ rút lui.
Lâu Tây Nguyệt đứng dây tựa vào trên vách tường, trường hợp như vậy khủng bố nàng có thể đoán ra là ai làm.
Tuy rằng đi qua nhiều năm nhưng hiển nhiên Ngô trường lão đối với
chuyện năm đó nàng đem xà yêu nướng để ăn vẫn luôn canh cánh trong lòng, cơ hội đến liền trả thù nàng.
Những người khác trong thạch thất đã bắt đầu tự vệ, các nàng nội công tuy rằng bị phong bế, nhưng sống chết trước mắt, khát vọng muốn sống
làm cho các nàng không được buông tay.
Phương Tú Ngọc chắc là người rất bình tĩnh, trong người của nàng thậm chí còn có chứa bột đuổi rắn.
Lâu Tây Nguyệt vuốt nhẹ bàn tay khuôn mặt có chút đăm chiêu, võ công
của nàng không phải của trung nguyên, đương nhiên cũng không phải của
người Miêu Cương.
Công hiệu của bột đuổi rắn không thể nói không có nhưng với một số
lượng rắn nhiều như thế này thì có vẻ không kháng cự được trong bao lâu
nữa.
Có con r