
truyền đến vài tiếng côn trùng. Một thân ảnh cao lớn xuất hiện ở trúc ngọc hạng, hắn vươn đại chưởng, đẩy ra đại môn tiến vào thủy vân trai.
Tạ Cảnh Sướng trực tiếp tiến vào phòng ngủ, Diêu Ức Thu mặc áo đơn, sắc mặt tái nhợt ngồi ở mép giường. Nàng vừa tắm rửa qua, búi tóc buông xõa, một đầu tóc đen dài thả sau lưng, mắt ngọc mày ngài, mặt bạc thắt lưng tiêm(mặt xinh eo thon), thân ảnh kiều nhỏ càng thêm khiến người trìu mến. Nàng cúi đầu, rõ ràng là chờ hắn, xoay hai bàn tay để lộ ra khẩn trương của nàng.
Hắn biết chính mình ti bỉ, dùng loại thủ đoạn này bắt buộc nàng, để có nàng, nhưng chính là hắn khắc chế không được.
Hắn không từ thủ đoạn, vì đó là nàng!
Giai nhân gần ngay trước mắt, hắn bỗng dừng lại.
Nàng…… sẽ thấy hắn thế nào? Cảm thấy hắn cùng với Dương Lập Hành là một loại người? Cảm thấy hắn chẳng qua là một tên súc sinh khác? Hắn đột nhiên sợ hãi cách nàng ánh giá hắn.
Diêu Ức Thu biết hắn đến đây, ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt trong suốt không có khinh bỉ ,chỉ có một tia sầu não. Nàng chậm rãi đứng dậy, thân thể thướt tha lả lướt nháy mắt làm cho Tạ Cảnh Sướng miệng đắng lưỡi khô. Hắn không có di động, bình tĩnh đứng đây, trong lòng còn đang giãy dụa muốn hay không rời đi –
Nàng hướng hắn vươn tay, hắn chủ động đáp lại, ôm lấy nàng, cảm nhận được hương thơm của thân thể mềm mại.
“Tạ đại ca, chuyện đêm nay không quan hệ tới Dương gia cũng không phải do di vật mẫu thân , ta chỉ là muốn ngươi hiểu được nguyên nhân ba năm trước ta không đáp ứng gả cho ngươi.” Diêu Ức Thu sâu kín nói.
Lời của nàng rất kỳ quái, nhưng Tạ Cảnh Sướng còn không kịp nghĩ lại, nàng đã cởi bỏ vạt áo của hắn hé ra bộ đồ trắng tinh(Cái bộ đi ngủ màu trắng vẫn thấy trong phim cổ đại Trung Quốc a).
Tạ Cảnh Sướng vươn cánh tay chụp tới, đem nàng ôm vào trong ngực cúi đầu ngắt lấy môi của nàng. Môi nàng vẫn mỹ hảo như trước đây…… cái lưỡi đinh hương chủ động đáp lại hắn, nguyên bản khẽ hôn rất nhanh liền biến thành kịch liệt hôn.
Nàng khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng ,hơi thở thơm mùi đàn hương khẽ nhếch hai tròng mắt phủ sương mù. Tạ Cảnh Sướng nhẹ nhàng gặm vành tai của nàng, liếm hôn cái cổ xinh đẹp, đại chưởng cởi xuống y phục duy nhất trên người nàng, nàng bên trong cái gì cũng không có mặc, nháy mắt toàn thân bạch ngọc hiển lộ trong không khí hơi lạnh ban đêm, kinh hoàng nhìn hắn.
Tạ Cảnh Sướng nhìn chằm chằm đường cong lung linh trước mắt của băng cơ ngọc cốt nữ thể, nửa thân dưới nhanh chóng nổi lên phản ứng. Đại chưởng tự động cởi bỏ y phục, lộ ra dáng người gầy gò trần trụi, cũng để cho Diêu Ức Thu tinh tường thấy hắn dục vọng nam tính điên cuồng thống khổ vì nàng.
Nàng đỏ mặt cúi đầu, một chút cũng không giống nữ tử có kinh nghiệm hoan ái. Tạ Cảnh Sướng nghĩ đến nàng chỉ là không quen, dù sao nàng đã nhiều năm không tiếp xúc cùng nam nhân.
“Đừng sợ, Ức Thu, ta sẽ không làm nàng đau.” Hắn ôn nhu đem nàng ôm nằm trên giường, đặt mình lên trên thân thể mềm mại.
Hai cái thân hình trần trụi gắt gao giao triền cùng một chỗ, Tạ Cảnh Sướng chậm rãi di động xuống dưới, hôn bầu ngực tròn tròn, dùng đầu lưỡi câu dẫn nụ hoa trên đỉnh núi làm nó càng thêm đỏ tươi vươn thẳng sau đó vuốt ve bộ ngực mềm mại co dãn của nàng.
Hắn cảm giác được thân thể nàng có một tia buộc chặt,liền không ngừng ở bên tai nàng nỉ non những lời mật ngọt, dùng bàn tay to vuốt ve từng tấc da thịt của nàng, “Thả lỏng…… Ta sẽ từ từ, sẽ không làm nàng đau.”
“Ân.” Nàng cắn chặt môi dưới.
Từ khi hắn mềm nhẹ vuốt ve nàng là nàng biết hắn sẽ không thô bạo như Dương Lập Hành, nàng có thể đem chính mình hoàn toàn giao cho hắn. Nguyên bản tay nhỏ bé đang nắm lấy đệm chăn lỏng dần rồi rời ra, cẩn thận khoát lên đầu vai rộng lớn của hắn.
“Ức Nhi ngoan.” Hắn cổ vũ nàng.
“Tạ đại ca……” Nàng ngượng ngùng.
“Gọi ta Cảnh Sướng.” Hắn ở bên tai nàng nói nhỏ, ngữ điệu ái muội nhấn mạnh thân mật giữa hai người.
“Cảnh…… Cảnh Sướng.” Nàng trúc trắc kêu.
“Ân…… Dễ nghe. Cái miệng nhỏ nhắn này gọi tên của ta dễ nghe cực kỳ. Tiểu Ức Nhi……” Hắn bụng cường tráng ma sát nàng.
Nàng cảm thấy thân thể đang nóng lên……
Hắn một bên hôn nàng,một bên di chuyển đại chưởng vuốt ve mẫn cảm giữa hai đùi giai nhân.
“A!” Nàng kinh hách khiến hai chân gắt gao khép lại.
“Ức Thu…… Mở chân ra, ta nói rồi ta sẽ không làm nàng bị thương,nàng ngoan nào……” Tạ Cảnh Sướng cực độ kiên nhẫn dụ dỗ nàng. Hắn biết chuyện trước đây khiến nàng sợ hãi, hắn hiện tại muốn từ từ tiến đến, không thể làm đau nàng, không thể khơi mào sợ hãi của nàng đối với hoan ái.
Diêu Ức Thu quả nhiên nghe lời đem hai chân mở ra.
Tạ Cảnh Sướng nhẹ vỗ về bên trong bắp đùi thiên hạ, dần dần tăng thêm lực, hôn cặp môi thơm của nàng, không ngừng nói: “Nàng thật đẹp!”
Hắn đặt mình vào giữa hai chân Ức Thu, nàng cảm nhận được phân thân hắn nóng rực, làm nàng có điểm sợ hãi. Nàng run run kêu gọi hắn, “Cảnh Sướng…… Chúng ta……”
“Đừng sợ, ta không bao giờ làm nàng đau. Nàng rất đẹp, rất hấp dẫn……” Hắn dùng thanh âm ma mị trấn an nàng, ón tay thon dài men theo đùi non chuyển vào hoa huyệt giữa hai c