
người đều rất rõ ràng, bọn họ là không có khả năng mây mưa như các cặp phu thê khác, kia chỉ biết vì dục vọng lẫn nhau không được giải thoát mà khó chịu chút thôi.
Diêu Ức Thu cởi bỏ y phục cho Tạ Cảnh Sướng, Tạ Cảnh Sướng cũng vì nàng cởi xuống bộ giá y đỏ thẫm, hai người thâm tình hôn môi rồi ôm nhau ngủ.
Từ nay về sau hai người cả đời làm bạn, vĩnh không chia lìa……
“Tạ tổng quản thật sự là chúc mừng a, thật vất vả mới ôm được mỹ nhân về!” Tô Thải Tần vẻ mặt tươi cười ở Dung Thu Viên cùng phu thê Tạ Cảnh Sướng tán gẫu, vị phu quân Âu Dương Liệt thì ở một bên nắm tay nàng.
Dung Thu Viên thuộc Tô gia, Tô Thải Tần đặc biệt cho Tạ Cảnh Sướng quyền làm nhà mới.
“Cám ơn tiểu thư.” Tạ Cảnh Sướng mỉm cười nhận lời chúc của chủ tử nhà mình.
“Ức Thu — ta có thể gọi ngươi Ức Thu đi?” Tô Thải Tần vẻ mặt hưng phấn nhìn về phía Diêu Ức Thu, nàng ngượng ngùng gật gật đầu. “Ức Thu, về sau Tạ tổng quản chúng ta muốn đối đãi ngươi không tốt, ngươi cứ việc viết thư đến Lư Châu phủ cho ta, ta có thể thay ngươi mắng hắn.”
Tạ Cảnh Sướng nghe vậy mày kiếm hơi nhíu.
Diêu Ức Thu mặt đỏ lên, nhỏ giọng nói: “Cảnh Sướng đối đãi với ta vô cùng tốt. Đa tạ tiểu thư.”
“Ai! Đáng tiếc về sau rốt cuộc không còn thấy Tạ đại tổng quản chúng ta ở trên đường phi nước đại lại càng không nghe đến tin tức bát quái đặc sắc nữa rồi.” Tô Thải Tần nhìn Tạ Cảnh Sướng liếc mắt một cái.
Tạ Cảnh Sướng không để ý tới bỡn cợt trong mắt nàng, kính tự nói: “Tiểu thư, chuyện làm ăn ở Giang Bắc chúng ta giao cho Âu Dương sơn trang, khế ước này thỉnh tiểu thư khi hồi Âu Dương sơn trang giao cho trướng phòng lưu giữ, đây là bằng chứng…”
“Tạ tổng quản! Ngươi như thế nào tân hôn còn quản chuyện cửa hàng? Không nên không nên! Ta phải bảo Tiến đại thúc tạm thay chức vụ của ngươi nếu không ngươi không rảnh sinh tiểu hài tử, Văn Đức nhà chúng ta ở bên ngoài sẽ thua cược mất.” Tô Thải Tần ồn ào.
“Đúng vậy! Tạ tổng quản, ngươi cần phải cố gắng! Từ khi Dương Lập Hành kia nói ngươi không thể có tiểu hài tử, dân chúng Hấp huyện liền nổi lên trận cược mới, ta còn cược ngươi sinh một đôi long phụng…… Ngươi đừng để cho ta trắng tay nha!” Văn Đức mạnh mẽ cổ vũ.
Võ Tĩnh – tùy tùng của Âu Dương Liệt gật mạnh đầu — hắn cũng tham gia vụ này. Kiếm tiền thôi! Mọi người cùng nhau kiếm.
Diêu Ức Thu nghe vậy, sắc mặt trắng nhợt, cúi đầu không nói. Còn Tạ Cảnh Sướng khí định thần nhàn nói: “Văn Đức, ta không vội mà sinh oa nhi, Ức Thu cùng ta muốn hảo hảo hưởng vài năm cuộc sống bạn lữ thần tiên cho nên ngươi vẫn là nhanh đi đổi đi, có thể kiếm một số tiền lớn.”
“Là như vậy sao, Tạ tẩu.” Văn Đức chuyển hướng Diêu Ức Thu đang buồn không hé răng chứng thực.
Nàng vẫn im lặng, cho đến khi Tạ Cảnh Sướng vươn đại chưởng nắm lấy đôi tay nhỏ bé run nhè nhẹ, nàng mới cúi đầu tỏ vẻ trả lời.
“Thật! Ta phải nhanh đi đổi lại! Võ Tĩnh, ngươi cũng phải đổi! Mau……” Văn Đức vừa nghe, lôi kéo Võ Tĩnh, chạy nhanh như mông bị lửa đụng. Hắn dò xét Tô Thải Tần liếc mắt một cái, “Tiểu thư, ta là không phải có thể…… Ai, đi bên ngoài……”
Tô Thải Tần cười cười, hướng Âu Dương Liệt bên người nàng ngọt ngào nói: “Liệt, chúng ta cũng nên hồi Âu Dương sơn trang, không cần quấy rầy cuộc sống tân hôn của người ta.”
Âu Dương Liệt nhìn phu thê Tạ Cảnh Sướng, đáy mắt có một chút suy nghĩ sâu xa. Hắn nâng kiều thê dậy, dùng tiếng nói trầm thấp: “Thải Tần, chúng ta đợi thêm vài ngày đi. Ta có một số nơi chưa có đi qua , ngày mai nàng đi cùng ta , được không?”
Tô Thải Tần cảm thấy kỳ quái, Âu Dương Liệt không phải luôn ồn ào phải về Lư Châu phủ sao? Như thế nào lúc này……
“Tiểu thư — ta phải đi đổi……” Văn Đức thanh âm thúc giục lại vang lên.
“Được rồi được rồi. Tạ tổng quản, Ức Thu, chúng ta về Dung Xuân viên trước, không quấy rầy các ngươi.” Nói xong, đoàn người Tô Thải Tần liền rời khỏi Dung Thu Viên, hướng Dung Xuân viên đi đến.
Sau khi mọi người rời đi, Diêu Ức Thu lo lắng nhìn phu quân.
“Cảnh Sướng, như vậy được không?”
Tạ Cảnh Sướng hướng nàng cười cười, “Như thế nào, nàng không thích ta nói như vậy? Mới thành thân không vài ngày nương tử thân ái liền không thích phu quân ta?” Nàng chủy hắn một quyền “Chán ghét, chàng biết rõ không phải như thế!”
“Tốt lắm, đừng để ý nhiều như vậy. Nếu nàng cứ để trong lòng,cuộc sống của chúng ta sẽ không vui vẻ. Ta cũng không hy vọng nương tử của mình cả ngày sầu mi khổ kiểm cứ phải để ý người khác nghĩ gì. Nàng về phòng trước, ta xong xuôi sự tình sẽ tìm nàng, ân!” Hắn cấp nàng một cái hôn.
“Được.” Nàng mềm mại gật gật đầu, đôi mắt ẩn chứa ưu tư buồn bã.
Tạ Cảnh Sướng làm xong việc, từ thư phòng trở lại Dung Thu Viên đã là nửa đêm.
Hắn nghỉ ngơi tắm rửa rồi lõa thể ngồi ở mép giường nhìn Ức Thu ngủ say, vươn đại chưởng ôn nhu vuốt ve khuôn mặt nàng, vết sẹo ở má phải một chút cũng không ảnh hưởng đến sắc đẹp của thê tử.
Hắn hảo muốn nàng a! Chính là thân thể của nàng……
Ai, hắn đã sớm biết rồi, không phải sao? Hắn cố ý muốn thú nàng, thì phải chấp nhận chuyện này.
Hắn cúi đầu hôn cánh môi xinh đẹp, yếu ớt nhấm nháp rồi lậ