
Vô Ngôn là đại phu đáng tín nhiệm, kết quả chẩn trị tuyệt đối sẽ không để người ngoài biết, ngươi có thể yên tâm. Chúng ta hiện tại phải đi Dung Thu Viên xem Triệu đại phu nói như thế nào.” Âu Dương Liệt nói xong liền kéo Tạ Cảnh Sướng có điểm xấu hổ đi về Dung Thu Viên.
***
“Tạ phu nhân, vết sẹo trên mặt ngươi muốn hoàn toàn bỏ đi, chỉ sợ không có khả năng. Nhưng ta có thể động đao đem chỗ sưng vù chung quanh loại trừ, bôi thêm chút thuốc mỡ, sẹo này sẽ trở nên nhỏ đi, sau này ngươi thêm chút phấn, vết sẹo này sẽ không còn rõ ràng nữa.” Triệu Vô Ngôn hướng Diêu Ức Thu giải thích.
Nàng từ Kiến Ninh phủ phong trần mệt mỏi tới đây, vừa xuống xe ngựa liền tìm Diêu Ức Thu. Khi đó Tạ Cảnh Sướng đang ở thư phòng biết có đại phu tìm thê tử, tức giận đến lập tức muốn đuổi người lại bị Diêu Ức Thu đẩy hắn dời đi ,mới nổi trận lôi đình tới chỗ Tô Thải Tần, cho rằng đại phu Mông Cổ này nhất định là do Tô Thải Tần tìm đến.
“Triệu đại phu……” Diêu Ức Thu vừa muốn mở miệng liền bị tiếng bước chân dồn dập bên ngoài đánh gãy.
“Triệu Vô Ngôn, thật là ngươi! Như thế nào đến đây? Ta rất nhớ ngươi nha!” Tô Thải Tần tiến vào trong phòng thấy Triệu Vô Ngôn bèn cười tưng bừng.
“Ngươi gần đây khỏe không? Liệt huynh không bồi bên cạnh ngươi?” Triệu Vô Ngôn thản nhiên cười.
“Ta ở đây.” Âu Dương Liệt cùng Tạ Cảnh Sướng xuất hiện.
“Liệt huynh đã lâu không gặp. Vị này là……” Triệu Vô Ngôn miết hướng nam nhân bên cạnh hắn.
“Vị này chính là người ta đã nói trong thư, Tạ Cảnh Sướng. Cảnh Sướng, vị này là thần y Triệu Vô Ngôn, y thuật của nàng nổi tiếng thiên hạ, có thể nói là Hoa Đà tái thế.” Âu Dương Liệt giới thiệu.
Mọi người hàn huyên một lát, Âu Dương Liệt lôi kéo Tô Thải Tần đi, Tô Thải Tần còn không nguyện ý, Âu Dương Liệt liền dỗ nàng nói muốn giúp Triệu Vô Ngôn thiết yến tẩy trần, lại ở bên tai nàng nói chút lời ám muội, Tô Thải Tần mới đỏ bừng mặt cùng hắn đi ra ngoài.
Triệu Vô Ngôn đối mặt Diêu Ức Thu cúi đầu không nói cùng Tạ Cảnh Sướng đường nét trên khuôn mặt cứng ngắc, đóng lại cửa phòng, xoay người ngồi vào chỗ của mình hớp một ngụm trà, chậm rãi nói: “Hai vị việc khuê phòng có vấn đề gì?”
“Không có vấn đề! Ngươi có thể đi rồi!” Tạ Cảnh Sướng cứng rắn nói, đánh chết không chịu thừa nhận.
“Cảnh Sướng……” Diêu Ức Thu lo lắng nhìn phu quân.
“Ta nói không có vấn đề chính là không có vấn đề! Ngươi có thể đi!” Tạ Cảnh Sướng kích động đứng dậy.
Diêu Ức Thu đứng dậy nắm bờ vai của hắn, nhỏ giọng khẩn cầu, “Cảnh Sướng, để cho Triệu đại phu chẩn trị cho ta một chút đi! Ta không muốn cả đời cứ như vậy…… Ta muốn sinh tiểu hài tử cho chàng!”
Triệu Vô Ngôn chính là trầm mặc đánh giá trà. Này trà là Tây hồ long tỉnh vị cam nhuận hầu, hảo ngon!
Tạ Cảnh Sướng nhìn thê tử cầu xin liếc mắt một cái, “Ta không cần người khác nơi nơi tuyên truyền chuyện của nàng. Ta đây là vì tốt cho nàng a!”
“Cảnh Sướng, chỉ cần có thể trị hảo thân thể của ta, ta không cần biết người khác nói ta như thế nào. Chàng từng nói qua nếu ta cứ để ý, cuộc sống sẽ không vui vẻ(chỗ này ta chém)…… Ta muốn chữa khỏi, bởi vì ta muốn cùng chàng ân ái đến già, chứ không phải nhìn chàng thống khổ ở thư phòng như thế, nửa đêm còn……” Ức Thu nói xong lời cuối cùng lại có chút nghẹn ngào.
“Ức Thu……” Nàng cũng biết hắn ở thư phòng?
Đúng rồi. Ngay cả Liệt huynh đều nhìn ra được, Ức Thu là thê tử hắn, mỗi ngày cùng hắn ở chung, nàng cá tính lại tinh tế, như thế nào nhìn không ra đâu?
Triệu Vô Ngôn như trước không nói một câu. Nàng từ phong thư của Âu Dương Liệt đã có biết đại khái, hiện tại chỉ chờ chính chủ mở miệng.
Tạ Cảnh Sướng nhìn nhìn Triệu Vô Ngôn ngồi ở một bên, nàng nhìn thực trẻ tuổi, không giống các đại phu lão luyện khác — nàng được không? Nếu nàng không thể chẩn trị bệnh Ức Thu, mà việc này lại tiết lộ ra ngoài kia không phải giống Dương Lập Hành thành công nói với người trong thiên hạ nhạo báng phu thê bọn họ sao!
Giống như biết suy nghĩ của Tạ Cảnh Sướng, Triệu Vô Ngôn rốt cục mở miệng. “Tạ tổng quản ,Liệt huynh đem ta từ Kiến Ninh phủ thật xa mời đến Hấp huyện, không phải để nói huyên thuyên mà là giải quyết vấn đề. So với đứng lãng phí thời gian, chẳng bằng ngồi xuống nói rõ ràng.”
“Cảnh Sướng……” Diêu Ức Thu nhìn trượng phu, hắn vẫn đứng như cũ.
Nàng cắn môi dưới, quyết tâm nói ra — nàng muốn thân thể cùng nam nhân âu yếm diện mạo tư thủ!
Nàng nói nhỏ: “Triệu đại phu, ta…… Thân thể của ta không thể…… Không thể hoan ái.”
Tạ Cảnh Sướng không lên tiếng.
Diêu Ức Thu nhìn bóng dáng của hắn liếc mắt một cái, tiếp tục nói: “Mỗi lần hoan ái, liền…… Không thể đi vào……” Nàng nói hàm hàm hồ hồ, còn chưa nói xong, mặt liền hồng thành một mảnh.
“Không thể vào đi? Thân thể của ngươi có đau không? Là thời điểm ái ân, hay là thời điểm phu quân sờ của ngươi? Tạ phu nhân, ngươi giải thích rõ ràng, ta mới có thể chẩn đoán.” Triệu Vô Ngôn mặt không chút thay đổi hỏi, bộ dáng mười phần mười thầy thuốc.
“A…… Chính là…… Vừa mới bắt đầu sẽ không đau…… Sau lại…… Liền…… đau……” Nàng cúi đầu ấp úng. Muốn nàng miêu tả cuộc sống phu thê chí