Ring ring
Giang Sơn Bất Hối

Giang Sơn Bất Hối

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325300

Bình chọn: 7.5.00/10/530 lượt.

ghét. Đang bị khói làm cho sặc, ho khan liên tục, Phá Nguyệt chợt thấy Bộ Thiên Hành ngồi xuống, khẽ mỉm cười: “Tiểu Dung đến rồi.”

Phá Nguyệt háo hức ngó ra, đợi một lúc mới thấy từ sau lều trướng lộ ra một góc tay áo trắng như tuyết.

Nhiều ngày không gặp, thần sắc Dung Trạm khó tránh khỏi vẻ phong trần mệt mỏi, nhưng trong ánh mắt trong suốt vẫn là ý cười ấm áp: “Đại ca, để huynh đợi lâu rồi.”

Phá Nguyệt nhìn hắn, hơi ngây người.

Nếu nói Bộ Thiên Hành khiến lòng người bấn loạn, thì sự xuất hiện của Dung Trạm lại khiến người khác yên tâm, như làn gió mát thổi qua mặt nước, nhẹ nhàng an tĩnh.

“Tiểu Tôn, dâng rượu!” Bộ Thiên Hành lên tiếng cắt đứt dòng suy nghĩ của Phá Nguyệt. Nàng cầm chén rượu cùng mấy xiên thịt đã nướng chín đi đến. Dung Trạm nhìn lướt qua nàng, ánh mắt ôn hòa: “Làm phiền Tiểu Tôn.”

Phá Nguyệt nhìn ánh mắt nhàn nhạt của hắn lướt qua người mình, bỗng nhiên cảm thấy như vậy cũng rất thú vị.

Ống tay áo Dung Trạm nhẹ rũ, uống với Bộ Thiên Hành được hai chén, sắc mặt đã hơi đo đỏ. Lúc này hắn mới lấy từ trong tay nải ra một cái vò nho nhỏ, để trước mặt Bộ Thiên Hành: “Đây là rượu ngon trăm năm trong vương cung Ly quốc.”

Bộ Thiên Hành vô cùng vui vẻ: “Tốt quá!” Hắn đưa tay định mở vò, nhưng bị Dung Trạm khẽ ngăn: “Rượu này trên đời chỉ có ba hũ, hay là giữ lại đến dịp nào thật quan trọng hãy uống.”

Bộ Thiên Hành nghe Dung Trạm nói cũng cảm thấy tiếc, gật đầu: “Được, đợi ngày đệ thành thân chúng ta sẽ uống.”

Dung Trạm bật cười: “Đại ca hơn đệ năm tuổi, tất nhiên là đại ca thành thân trước.”

Thật sự Bộ Thiên Hành còn chưa nghĩ đến chuyện lấy vợ sinh con. Hắn nhướng mắt nhìn Phá Nguyệt đang đứng một bên, miệng nhai thịt nướng, vô tư nhìn bọn họ. Hắn đưa vò rượu cho nàng: “Giúp ta cất nó.”

Dung Trạm dừng một chút, rồi lấy từ trong tay nải ra hai con dao găm rất đẹp, hỏi: “Phá Nguyệt đâu rồi?”

Bộ Thiên Hành chộp lấy dao găm từ tay Dung Trạm, rút ra nhìn thử, lưỡi dao vô cùng sắc bén. Hắn không đáp mà chỉ nói: “Dao này tốt quá, cho ta đi.”

Dung Trạm hơi chần chừ, lắc đầu: “Đại ca võ nghệ cao cường, lại có Minh Hồng đao. Dao này nhìn tuy thích nhưng với đại ca lại không hữu dụng. Phá Nguyệt không có võ công, cái này là đệ tặng cho nàng phòng thân, mong đại ca thứ lỗi.”

Phá Nguyệt nghe hắn chân thành nói, không kềm được nhìn qua hai con dao găm sáng loáng.

Bộ Thiên Hành làm như không nghe thấy: “Đệ ra tiền tuyến mà còn có thể tìm được bảo bối tốt như vậy.”

Dung Trạm cười mà không đáp.

“Nàng đi rồi, đệ không đưa được đâu.” Bộ Thiên Hành lấy từ trong ngực áo ra một phong thư đã chuẩn bị từ trước: “Nàng gởi cái này cho đệ.”

Dung Trạm mở thư ra đọc, chữ viết vụng về xiêu xiêu vẹo vẹo. Lúc trước hắn đã từng thấy Phá Nguyệt viết chữ, vì thế vừa nhìn đã biết chữ viết này không ai có thể bắt chước được. Trong thư nói Phá Nguyệt đã tìm được người cậu nên đến đó nhờ vả. Cậu nàng buôn bán ở biên giới phương bắc rất xa, người khác không thể nào tìm ra, mong hắn hãy yên tâm.

Dung Trạm đọc thư xong, cẩn thận xếp lại cất vào trong áo, hơi thở dài nói: “Cũng tốt, cuối cùng nàng cũng có thể sống theo ý mình. Đệ vui mừng thay nàng.” Nói xong hắn bưng chén rượu: “Chén này, kính Phá Nguyệt.” Rồi không đợi Bộ Thiên Hành chạm chén, ngẩng đầu uống cạn.

Bộ Thiên Hành gõ gõ chén rượu trống không, vang lên mấy tiếng thanh thúy. Phá Nguyệt vốn đang cảm động ngẩn người nhìn Dung Trạm, lúc này mới bước qua rót rượu cho Bộ Thiên Hành. Không ngờ lòng bàn tay đột nhiên có thêm thứ gì đó nặng trịch, lành lạnh — Nàng cúi đầu nhìn, chính là hai thanh dao găm.

Nàng ngẩng đầu bắt gặp gương mặt Bộ Thiên Hành gay gay đỏ, như cười như không đang nhìn mình. Trong ánh hoàng hôn nơi chân trời, gương mặt hắn dường như đang phát sáng.

Vốn sự chân thành của Dung Trạm làm lòng nàng dâng lên một nỗi buồn vô cớ, chợt bị nụ cười anh tuấn, lãng đãng kia làm cho bay mất. Tim nàng đột nhiên đánh thịch một cái, dao găm lạnh buốt trong tay lại trở nên nóng bỏng.

Tiểu Dung đặt chén rượu xuống, mắt phượng lim dim, khóe miệng mỉm cười. Hình như hắn đã say. Hắn cất cao giọng nói: “Lần này rốt cuộc đại ca cũng được trọng dụng, hai huynh đệ ta lại có thể cùng ra chiến trường giết địch, thật may mắn!”

Bộ Thiên Hành cũng hăng hái, cười nói: “Bây giờ Nhị hoàng tử là nguyên soái thống lĩnh ba quân, không biết tài năng ngài thế nào?”

Phá Nguyệt nhíu mày nhìn Bộ Thiên Hành — thì ra hắn đã được phục chức, khó trách gần đây hắn trở nên vui vẻ thoải mái.

Dung Trạm muốn nói, lại thôi.

“Nhị hoàng tử tinh thông binh pháp, người nào thật sự hiểu rõ mới dùng, là nguyên soái tài năng hiếm có. Có hoàng tử như vậy là phúc của Đại Tư ta.” Dung Trạm ngập ngừng: “Chỉ là…”

Bộ Thiên Hành bình thản không động, chậm rãi hớp chút rượu đợi Dung Trạm nói tiếp.

Dung Trạm thở dài nói: “Đại ca, huynh cảm thấy tàn sát toàn bộ dân trong thành có phải là cách làm đúng không?”

Phá Nguyệt bị chấn động. Bộ Thiên Hành để chén rượu xuống, trầm mặc trong khoảnh khắc mới nói: “Nhị hoàng tử hạ lệnh giết hàng loạt dân trong thành sao?”

Dung Trạm lẳng lặng gật đầu: “Lần n