80s toys - Atari. I still have
Giao Dịch Hàng Tỷ: Tà Thiếu Xin Dùng Chậm

Giao Dịch Hàng Tỷ: Tà Thiếu Xin Dùng Chậm

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325475

Bình chọn: 9.00/10/547 lượt.

i mắt đen láy xinh

đẹp, nói: “Một chút cũng không giống người ba mươi tuổi, nhiều lắm cũng

chỉ hai mươi chín mà thôi”

Gương mặt đang mỉm cười của cô ta nháy mắt cứng đờ, chỉ thiếu miệng sùi bọt mép mà chết thôi.

Nhạc Nhạc vỗ vỗ hai bàn tay nhỏ bé, nhếch cái cằm nhỏ đắc ý quay trở về.

Nữu Nữu nhìn anh hai của mình một cách sùng bái, khen ngợi: “Anh hai, anh thật là lợi hại!”

Nhạc Nhạc đắc ý xoa mũi “Đương nhiên!”. Có nó ra tay, ai cũng phải thua.

“Đi! Chúng ta tiếp tục theo dấu mục tiêu!”

________________________

Trên đường quay về khách sạn, biểu cảm

của Tô Mộc Vũ vẫn rất tự nhiên, thậm chí vẫn luôn mỉm cười, nhìn không

ra một chút khác thường. Cho đến trước cửa.

“Này, kiểm tra phản ứng của em rất vui

vẻ sao?” Tô Mộc Vũ nhẹ nhàng ngước mắt lên nhìn Phong Kính, tuy là cười

nhưng lại khiến cho người đối diện phải căng thẳng.

Phong Kính ôn nhu vuốt mặt cô, hỏi: “Em giận sao?”. Điệu bộ có chút cẩn thận, hắn biết lúc nãy mình đã hơi quá đáng.

“Em không có tức giận, nhưng em chợt nhớ Kiều Na từng nói: Đàn ông, không thể thật cưng chiều hắn, nếu không hắn sẽ cưỡi lên đầu phụ nữ. Vì thế để trừng phạt, Phong thiếu, đêm nay anh

hãy…” Tô Mộc Vũ cười giảo hoạt “… ngủ một mình nhé!”

Tô Mộc Vũ cười vô cùng sáng lạn, cửa nhanh chóng đóng lại ngăn cách Phong Kính bên ngoài.

Phong Kính bị nhốt ngoài cửa, trên hành

lang cũng có người khác đi qua đi lại, ai cũng đoán được là vợ chồng son cãi nhau, người chồng bị nhốt ở bên ngoài, thế nên mọi người đều lén

cười làm như không để ý mà lướt qua.

Phong Kính chưa từng rơi vào tình huống này này, lập tức xấu hổ đến điên lên.

Mà bên trong cánh cửa, nhìn ra ngoài từ

mắt mèo trên cánh cửa, Tô Mộc Vũ mím môi cười. Tên vô lại này, mấy ngày

nay dày vò cô như vậy, hôm nay cô quyết tâm nghỉ ngơi một bữa.

Tô Mộc Vũ lêu nghêu hát, cầm quần áo đi vào phòng tắm, tiếng nước rầm rì vang lên.

Ngay lúc cô còn đang đắc ý, bỗng nhiên

cửa phòng tắm không biết khi nào thì bị đẩy ra. Tô Mộc Vũ vẫn chưa nhận

ra điều đó, bỗng nhiên một đôi tay từ phía sau ôm lấy cô.

“A!!” Tô Mộc Vũ theo bản năng kinh hô

một tiếng. Sau khi cảm nhận ra hơi thở quen thuộc, kinh hoảng mới dần

biến mất “Anh vào bằng cách nào?”

Hắn không phải là bị mình nhốt ngoài cửa sao? Làm sao có thể vào đây được?

Giọng của Phong Kính truyền đến từ phía

sau, mang theo ý cười: “Bà xã yêu, chẳng lẽ không có ai nói cho em biết

rằng anh có thể đến chỗ bà chủ lấy chìa khóa dự phòng sao?”

Tô Mộc Vũ nghe hắn nói như thế, tức giận cùng xấu hổ đua nhau trào lên. Cô cầm cánh tay hắn cắn mạnh một cái.

Chết tiệt, lần nào cũng xem cô như đứa ngốc, hết đùa cái này đến giỡn cái kia. Cắn chết hắn!

Phong Kính không tránh, mặc cho cô cắn.

Tô Mộc Vũ chỉ muốn cắn nhẹ một cái, không ngờ trên tay hắn lại lưu một

dấu răng thật sâu.

Phong Kính không thèm để ý, ôm chặt Tô

Mộc Vũ, khẽ hôn lên đầu ngón tay cô, nói: “Đừng giận anh nhé? Bà xã, lúc nãy… anh rất quá đáng” Bộ dạng giải thích của Phong Kính rất không lưu

loát, dù sao nhiều năm như vậy, số lần hắn cúi đầu kiểm điểm quả thật có thể đếm được trên đầu ngón tay.

Tô Mộc Vũ thấy hắn như thế, phù một tiếng bật cười.

Phong Kính “thẹn quá hoá giận”, ôm Tô Mộc Vũ lên đặt vào bồn tắm, bắt đầu trừng phạt.

Toàn thân Tô Mộc Vũ lõa lồ bị ném vào

trong bồn tắm, quả thật trông giống như một dĩa thức ăn đặt trên bàn chờ người ta đến nhấm nháp. Cô mặt đỏ, vội nói: “Này, anh… anh mau ra

ngoài!”

Nhưng đáp lời đó chỉ là tiếng nước ào ào…

Ngoài cửa, bốn cái đầu chụm lại một chỗ trên vách, cố gắng lắng nghe thanh âm từ bên trong.

Su Hào: “A? Sao không nghe thấy tiếng? Chẳng lẽ ma ma không tha thứ cho ba ba sao? Thật tốt quá!”

Cà Chua: “Ma ma giận ba ba là tốt lắm sao?”

Su Hào nghiêm mặt nói: “Đương nhiên, sau khi trở về sẽ không có người tranh giành ma ma với chúng ta!”

Bí Đao nhanh chóng chụp hai cái miệng nhỏ của hai đứa lại, nói khẽ: “Nói hay lắm, nhưng mà nói nhỏ một chút!”

Chu Hiểu Đồng lấy một chiếc máy thu âm

dán lên vách cửa, khí phách nói: “Để đó cho em! Không nghe thấy kỹ thuật hiện đại sẽ cứu vớt thế giới sao?”

Lúc cô ấy dương dương đắc ý chuẩn bị vận dụng kỹ thuật hiện đại của mình để “cứu vớt thế giới” thì cũng là lúc

cánh cửa bỗng nhiên mở ra. Bốn người không có sự chuẩn bị phù một tiếng

ngã xấp xuống.

Bốn người đồng thời thầm nghĩ một tiếng không tốt, vừa định chuồn thì hai đôi chân đã chặn trước mặt họ.

Bốn người đồng thời ngẩng đầu, vung bốn

đôi móng vuốt gãi đầu, chột dạ nói: “Hắc hắc, buổi tối tốt lành nha

Phong Kính, Mộc Vũ, ba ba, ma ma…”

“Không quấy rầy hai người nữa, đừng vội, đừng vội!” Tiền Phong cười hắc hắc, một ngón tay vung lên, lập tức thấp giọng nói: “Đi thôi!”

Bốn người vội vàng đứng lên. Tiền Phong

cùng Chu Hiểu Đồng chạy trốn nhanh, mà Nhạc Nhạc cùng Nữu Nữu chân ngắn, mới vừa chạy hai bước đã bị bàn tay to của Phong Kính chụp tới.

Hai đứa vung móng vuốt, nói: “Bí Đao, mau giúp đỡ, Đại Ma Vương đột kích, mau giúp đỡ!”

Bí Đao ngẫm nghĩ: Tự mình còn khó bảo toàn, hai đứa bảo trọng!

Nhạc Nhạc cùng Nữu Nữu ôm nhau, lui vào

một g