
hom người xuống.
Có một cô gái tóc vàng nhiệt tình đến
bắt chuyện “Xin hỏi anh không sao chứ?” Phụ nữ người Pháp luôn nóng
bỏng, ánh mắt cô gái này nhìn Phương Thiệu Hoa như một viên ô mai chua
chua ngọt ngọt được người khác nâng hai tay dâng đến.
Phương Thiệu Hoa cũng chưa hề liếc mắt
một cái đến cô gái này, chỉ im lặng ôm ngực, siết chặt, tựa hồ nếu cứ
siết như vậy thì có thể kềm chế cơn đau trong lòng mình.
Tại sao lại như vậy?
Hắn không biết vì sao mình lại khó chịu
như thế, ngay cả chính hắn cũng nghĩ không ra. Hắn dùng một năm để suy
nghĩ rốt cuộc Kiều Na là gì đối với mình, ông trời lại chỉ cho một đêm
này làm đáp án, hung hăng đâm xuyên qua sự hoang mang của hắn.
Khi anh nhận ra em quan trọng như thế nào đối với anh, thì em đã trở thành người phụ nữ của một người đàn ông khác.
Một câu nói “người xa lạ” của cô lại giống như bạt tai, hung hăng đánh vào trên mặt hắn.
Yến hội chấm dứt, toàn bộ khách quý từ
từ rời đi, Kiều Na có chút bất đắc dĩ nói: “Reynold, đêm nay anh không
nên lỗ mãng như vậy. Em nhớ hình như em cũng chưa đáp ứng lời cầu hôn
của anh”
Một câu vừa rồi, nếu không nhờ sự linh
hoạt của cô chỉ sợ đã lộ ra sơ hở. Cô thì không sao, nhưng với thân phận của Reynold thì rất có thể sẽ trở thành trò cười của giới thương nhân
này, thậm chí sẽ trở thành đầu đề cho đám bát quái nước Pháp ngày mai.
Reynold nháy mắt mấy cái, dùng giọng
điệu có chút ủy khuất nói: “Anh nhớ rằng nước em có một câu ngạn ngữ là
“tiền trảm hậu tấu”, anh cảm thấy dùng chiêu này quả thật rất hiệu quả.
Kiều, lần đầu tiên gặp em, anh đã bị mê hoặc. Mấy năm trước anh đã cầu
hôn em rất nhiều lần, sau đó em về Trung Quốc khiến anh cực kỳ thương
tâm. Bây giờ em đã trở lại, em hãy cho anh một cơ hội đi!”
Kiều Na bị vẻ mặt của hắn chọc cho cười. Reynold, người đàn ông này không thể không nói là xuất sắc. Mấy năm
trước lúc cô đi du học ở Âu Châu đã vô tình gặp được một lần, hắn không
chút ngại ngần đưa tay ra giúp đỡ cô.
Hắn có tài hoa, có địa vị, có sự lãng
mạn cùng tính cách đáng yêu của người Pháp, chỉ ba mươi sáu tuổi đã đứng vững trên thương trường nước Pháp. Một người đàn ông như vậy quả thật
chính là người chồng lý tưởng trong mắt không biết bao nhiêu cô gái.
Kiều Na nói: “Reynold, anh phải biết,
quá khứ của em không sạch sẽ, thậm chí em còn có một đứa con. Hơn nữa,
thân phận của em cũng không thể giúp đỡ gì cho sự nghiệp của anh”
Reynold than một tiếng: “Sao em lại nói
vậy? Đây là chuyện của riêng hai ta, có quan hệ gì tới người khác chứ?
Kiều Na, em đừng tự trói chặt chính mình trong suy nghĩ đó, tin tưởng
anh, em là một cô gái tốt. Anh thậm chí còn lo rằng mình không xứng với
em nữa ấy chứ”
Không thể không nói, Kiều Na bị lời nói
này của hắn làm cho cảm động. Bất kỳ ai, nếu có một người chờ đợi mình
lâu như vậy, cho dù là tảng đá cũng sẽ bị mềm hoá.
Kiều Na chần chờ hơn mười giây, trong
ánh mắt mong chờ của Reynold, đôi môi đỏ của cô nhếch lên nói: “Được, em cho anh một cơ hội”
Nhiều năm như vậy, luôn băn khoăn này
băn khoăn kia, có lẽ cô cũng nên cho mình một cơ hội. Reynold là một
người đàn ông rất tốt, hơn nữa còn có thể chấp nhận Phàm Phàm, lựa chọn
này có lẽ là tốt nhất.
Reynold kích động ôm lấy Kiều Na xoay tròn, lưu lại vài cái hôn trên mặt cô, kích động như một đứa nhỏ lớn xác.
Kiều Na bị hắn làm cho bật cười, khuôn mặt sáng lạn.
Được Reynold đưa về nhà, hai người trao
đổi một nụ hôn chúc ngủ ngon. Sau khi hắn ta rời đi, Kiều Na cười cười
xoay người chuẩn bị bước vào cửa. Thế nhưng đèn của một chiếc xe nào đó
đột nhiên chiếu rọi lên mặt cô.
Kiều Na giơ tay lên che mắt theo bản
năng. Trong ánh sáng đó cô nhìn thấy một thân ảnh thon dài đang đi về
phía mình, kéo tay cô, đem cả người cô đè lên vách tường. Edit: Phi Phi
Beta: Phi Phi
Đè Kiều Na lên vách tường, Phương Thiệu
Hoa nhấc đầu chôn sâu vào hõm vai của cô, vẫn không nhúc nhích, vòng tay cũng giữ chặt eo cô. Trong bóng đêm chỉ nghe thấy tiếng thở kịch liệt
của hắn, giống như một loài thú ngủ đông liều mạng đè nén cảm xúc sắp
bùng nổ.
Bị ghìm chặt, Kiều Na nhíu nhíu mày, cũng không nói gì.
Hai người cứ như hai kẻ địch, cứ giằng co lẫn nhau như đợi xem ai sẽ đầu hàng trước, ai sẽ nhận thua trước.
Một lúc lâu sau, Phương Thiệu Hoa chậm
rãi ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ hoe nhìn chằm chằm cô, cơ hồ là nghiến
răng nghiến lợi phun ra hai chữ: “Kiều Na!”
Đôi mắt cô trong trẻo, yên tĩnh như mặt nước mùa thu. Cô nhẹ nhàng nhếch môi, nói: “Phương thiếu, có chuyện gì sao?”
Một câu hỏi, vô cùng đơn giản nhưng lại chặn ngang Phương Thiệu Hoa, khiến cho hắn không thể nói thêm lời nào.
Đúng vậy, có chuyện gì sao? Có chuyện
gì để nói nữa sao? Bọn họ cũng có thể tạm xem là một nửa tình nhân, cho
dù bọn họ từng có những cử chỉ thân mật nhất trên đời, cho dù bọn họ còn có với nhau một đứa con… rồi thì sao?
Bọn họ chưa từng nói yêu nhau, chưa từng nói chuyện thẳng thắn với nhau, chưa từng thân thiết, ngoại trừ quan hệ nửa tình nhân ra thì ngay cả hai chữ “bạn bè” cũng chẳng có. Tàn khốc
lại c