
u này,
Vương Mụ biết tình trạng trong nhà Từ Du Mạn, cũng trợ giúp Từ Du Mạn.
Có thể giúp đỡ cái gì liền giúp đỡ. Tận đáy lòng Từ Du Mạn cũng thích
Vương Mụ, đối đãi với Vương Mụ giống như người thân. Lẩu cá nấu cải chua rất nhanh liền được mang lên, Từ Du Mạn cũng không khách khí, trước hết đem đầu cá gắp vào trong chén sau bỏ miếng cá thơm lừng vào trong
miệng. Thẩm Mặc Dư sớm đã quen với việcTừ Du Mạn ăn lẩu cá nấu cải chua
đầu tiên nhất định phải ăn đầu cá, bản thân bắt chước gắp một khối cá
ăn. Cô cũng cảm thấy cá nơi này ngon lắm. Cố Uyên ăn lẩu không giống Từ
Du Mạn cùng Thẩm Mặc Dư mà từng ngụm từng ngụm ăn, cay đến muốn thổi
không khí nhưng vẫn làm như không cay vậy. Nước mắt đều vì ăn cay mà
chảy ra. Tuy rằng tướng ăn nhìn không đẹp lắm, nhưng không làm người
khác cảm thấy không có lễ nghi, không lịch sự. Ngược lại làm cho người
chung quanh cảm thấy người ta ăn như vậy mới thật thoải mái. Cố Uyên ăn
cá không nhanh cũng không chậm. Anh không giống Từ Du Mạn cho vào miệng
rồi nhằn xương ra, mỗi lần ăn anh đều đem xương ca lấy ra hết rồi mới bỏ cá vào trong miệng nhai kĩ nuốt chậm. Trương Chương Việt lúc đầu định
không ăn, nhìn thấy tất cả mọi người ăn hăng say, hắn mới bắt đầu ăn. Ăn một miếng sau, liền cùng Từ Du Mạn Thẩm Mặc Dư giống nhau từng ngụm
từng ngụm ăn. Có người ăn rất lịch sự, hơn nữa còn là nam, Từ Du Mạn
đương nhiên khi ăn không có thư thái như vậy, Từ Du Mạn ngồi ở bên phải
Cố Uyên, cho nên Từ Du Mạn dùng đũa của mình gắp một miếng thịt cá trực
tiếp nhét vào trong miệng Cố Uyên. Thấy ánh mắt Cố Uyên nhìn cô, Từ Du
Mạn mới ý thức đến bản thân đang làm cái gì:
“Thanh toán xong rồi nha.”
Cố Uyên biết ý tứ Từ Du Mạn. Cô dùng qua ly của anh, lần này anh dùng đũa
của cô, thanh toán xong. Quay đầu lại thấy Thẩm Mặc Dư cùng Trương
Chương Việt miệng mở to nhìn cô, Từ Du Mạn ho khan hai tiếng, vùi đầu
vào ăn, không biết là hai người bọn họ nhìn mình bằng ánh mắt ái muội.
Nhưng thật lạ, vì sao cô không nhìn vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt bọn họ đang nhìn mình???
“Hai người không ăn sao?”
Cố Uyên
kịp thời giải vây. Rốt cục ánh mắt như vậy cũng dừng lại trên đỉnh đầu
của cô rồi. Từ Du Mạn ngẩng đầu, đối với Cố Uyên lộ ra ánh mắt cám ơn.
Lông mi Cố Uyên khẽ chớp, như là đang nói: “Dùng cái gì cảm ơn đây?”
Sau đó Từ Du Mạn lại dùng ánh mắt nói: “Lấy thân báo đáp được không?” Sau đó, Từ Du Mạn rõ ràng thấy khẩu miệng Cố Uyên đang nói: “Cũng được.”
Vì thế Từ Du Mạn lúng túng. Không nghĩ tới Cố Uyên sẽ nói cũng được. Tiếp
đó, Từ Du Mạn lại nhanh chóng vùi đầu ăn.Cá nấu cải chua ăn ngon lắm,
thoáng chốc đã bị ăn hết. Thời điểm tính tiền, Vương Mụ nói: “Bữa này dì mời các cháu.”
Từ Du Mạn cự tuyệt, lý do là: “Cũng không phải
con trả tiền, là hai người đó trả. Bọn họ là người có tiền, không lấy
tiền hai người đó cũng uổng. Nên dì vẫn là để lần sau đi, nhất định con
sẽ để dì mời.”
Vương Mụ nghe lời Từ Du Mạn xong, cười ha ha, cũng nói:
”Cái con bé này, chỉ là chuyện nhỏ thôi cần gì tính kĩ vậy. Như vậy đi, dì chỉ tính 50 phần trăm thôi.”
“Ít nhất 80 phần trăm, 50 phần trăm thì làm sao có lời chứ.”
Trước kia là cô không có tiền, hiện tại tuy rằng không nhiều tiền lắm, nhưng
cũng không thể lại để Vương Mụ chịu thiệt. Hơn nữa giống như cô đã nói
không lấy tiền bọn họ thì uổng. Tiền là Cố Uyên trả, còn trả gấp đôi giá gốc. Vương Mụ có chút ngượng ngùng, thấy ánh mắt Từ Du Mạn ám chỉ lấy
thì vẫn nhận. Ra khỏi quán lẩu, Từ Du Mạn từ trong túi lấy ra số tiền mà Cố Uyên đưa thêm trả cho Cố Uyên.
“Đây là tiền thừa của anh.”
Cố Uyên cười đem tiền nhận lấy.Từ Du Mạn bổng nhiên cảm thấy, Cố Uyên biết cô sẽ làm vậy.
“Mình đưa Tiểu Dư về nhà, Từ Từ thì cậu đưa nha.” Trương Chương Việt nói.
Cố Uyên gật đầu. Sau đó bốn người liền tách ra. Từ Du Mạn cùng Cố Uyên đi
song song trên đường, Từ Du Mạn cảm thấy bọn họ như vậy giống như là
người yêu đi dạo. Cố Uyên bỗng nhiên đụng phải Từ Du Mạn một cái, Từ Du
Mạn thấy có người bỗng vượt nhanh qua bọn họ. Bóp tiền? Từ Du Mạn ở phiá trước Cố Uyên liền chạy nhanh trên đường, theo sát phía sau kẻ cắp. Cố
Uyên thấy thế, cũng chạy theo phía sau. Cái bóp tiền kia, tuyệt đối
không thể bỏ. Bí quyết của kẻ cắp là gì? Đơn giản chính là nhanh, lợi
hại, chính xác. Lấy bóp tiền người khác rất chuẩn, động thủ xong chạy
trốn rất nhanh, phương thức lấy bóp tiền cũng rất lợi hại. Kẻ ăn cắp này chắc chắn là một kẻ rất rành, đã ăn cắp rất nhiều lần, chạy cũng rất
nhanh. Từ Du Mạn có chút may mắn bởi vì hôm nay cô không có mang giày
cao gót. Bằng không cô không thể chạy theo kẻ cắp.Từ Du Mạn đã quên bóp
tiền bị trộm không phải là của cô, mà là của thầy cô, hơn nữa Cố Uyên đã chạy vượt qua cô. Kẻ trộm này có tụ điểm, có đoàn thể. Rất nhanh, Từ Du Mạn cùng Cố Uyên bị dẫn tới một cái ngõ cụt. Thời điểm đến chỗ kẻ trộm, phía trước xuất hiện vài đồng đội của kẻ trộm, phía sau cũng xuất hiện
vài đồng đội của kẻ trộm, bọn họ vây quanh hai người. Từ Du Mạn vốn đã
đoán được mục đích của mấy kẻ cắp, muốn hỏi Cố Uyên một chút bên trong
có cái