
qua nhìn Từ Du Mạn cùng Cố Uyên.
“Hai người có thể bỏ qua cho anh ta lần này không?”
Thật ra mọi người có thể nhìn ra Nhị Nhị muốn thả Noland nhất định là có
nguyên nhân , nhưng tuyệt đối không thể nào là muốn thả Noland đi, mà
dường như là muốn tự tay trừng phạt Noland. Từ Du Mạn cảm thấy mình
nênthành toàn cho ánh mắt này, chính là cô gái đáng yêu này.
“Uyên, thả hắn đi.”
“Được.” Cố Uyên thu súng.
Noland không học được chiêu đó của Từ Du Mạn và Cố Uyên là chuyển bại thành
thắng. Có thể là nhìn thấy Nhị Nhị nên quá mức kích động nên quên mất.
Cũng có thể là biết mình làm như vậy cũng không có phần thắng cho nên bỏ qua. Chỉ thấy hắn đi tới chỗ Nhị Nhị:
“Nhiên Nhiên, cùng anh trở về được không?”
“Không muốn. Nếu bọn họ thả anh rồi, anh trở về đi. Tôi muốn ở chung với Úc.”
Noland thất vọng thu tay lại, đồng thời Long Mị Úc cũng ra hiệu thả thuộc hạ
của hắn ra. Noland mang theo thủ hạ, mất mát rời đi. Từ Du Mạn chợt nhìn Nhị Nhị bên cạnh, hai người ôm nhau. Từ Du Mạn kề tai nói nhỏ với Nhị
Nhị:
“Cậu tính trở về chỉnh hắn thế nào?”
Nhị Nhị buông
Từ Du Mạn ra, hai người tâm ý tương thông nhìn nhau cười một tiếng. Đúng là tâm đầu ý hợp. Sau khi trở về Cố Uyên cũng biết bản thân phải đối
mặt với cái gì. Về tới khách sạn liền bị Từ Du Mạn trói lại:
“Thành thật khai báo, rốt cuộc anh làm cái gì? Hả? Còn giấu giếm em cái gì? Hả?”
“Cũng không có gì, anh đi Anh mục đích không phải là đi học, mà là i huấn
luyện. Nếu như thông qua khảo nghiệm, như vậy thì sẽ trở thành một thành viên của quân đội quốc gia.”
“Ồ. Cho nên vết thương trên người anh chính là lúc huấn luyện mà có hay sao?”
“Em trông thấy rồi hả ?” Trên người anh chỉ có duy nhất một vết sẹo, là chỗ đó, anh nghĩ là Mạn Mạn không nhìn thấy. Vết thương đó là bởi vì anh
không chú ý, cho rằng đối phương đã chết, kết quả bị tên đó đánh lén.
Người đó nằm dưới đất, nhận thức không kém, bắp đùi anh bị đâm một đao.
“Vâng. Hẳn là rất đau chứ?” Từ Du Mạn nhìn thấy, cái vết sẹo đó mặc dù diện tích không lớn, nhưng cũng rất sâu.
“Không đau.”
“Vậy bây giờ thì sao? Vẫn còn ở trong quân đội quốc gia như anh nói không?”
“Không. Lần trước, là trước khi anh trở về, nhận một nhiệm vụ cuối cùng. Cho nổ phá hủy cơ sở nghiên cứu ma túy của Noland, phá hư gia tộc Noland, đây
là nhiệm vụ cuối cùng. Làm xong anh liền quay trở về.”
“Không phải là nói công việc này cũng không cho phép rời đi sao? Để giữ bí mật, sợ nói cho người khác, tiết lộ bí mật quốc gia.”
“Thông thường mà nói đúng là như vậy. Nhưng anh là trường hợp đặc biệt. Lúc
vào anh liền đưa ra yêu cầu sẽ rời khỏi giữa chừng. Cho nên rất nhiều
chuyện của tổ chức, chỉ cần anh không trực tiếp tham dự vào, cũng sẽ
không nói cho anh biết.”
“Bọn họ còn có thể tìm đến anh sao?”
“Sẽ không, yên tâm, sẽ không có chuyện gì.”
Từ Du Mạn chợt nhào tới trên người Cố Uyên, khóc không thành tiếng:
“Em thật là sợ… Em sợ sẽ không thấy nhìn anh nữa.”
“Anh biết rõ, là anh không tốt, anh xin lỗi, đều là anh không tốt.” Cố Uyên hôn lên tóc cô mà nói.
“Không có việc gì là tốt. Thầy Cố…” Từ Du Mạn hơi dùng giọng mũi. Cô thật ra
rất sợ. Thật lo lắng cứ như vậy không thấy được Cố Uyên nữa rồi.
“Không sao, ngoan.”
Trải qua chuyện của Noland, Từ Du Mạn cũng không có tâm tình chơi bời gì
nữa, ngày hôm sau liền cùng Cố Uyên đi về. Sau khi trở về, không trở lại thành phố A mà cùng nhau trở về Bắc Kinh.
Dù sao Từ Du
Mạn không phải là một người có thể chịu nhàn rổi mãi được. Buổi tối cô
sẽ viết tiểu thuyết trong hai giờ. Ban ngày cũng không thể liên tục lên
mạng, phóng xạ của máy vi tính quá mạnh, cả ngày hướng về phía máy vi
tính không tốt cho thân thể. Vì vậy cô quyết định tìm một việc bán thời
gian để làm.
Cuối cùng cô tìm được một công việc part-time tương
đối thoải mái ở một tiệm cà phê. Chủ của tiệm cà phê cũng là một phụ nữ. Cô ấy sắp bốn mươi tuổi rồi nhưng vẫn giữ được dáng vẻ thướt tha thùy
mị. Tất cả mọi người gọi cô là chị Từ. Không sai, bà chủ chính là một
người họ hàng xa của Từ Du Mạn.
Từ Du Mạn ban ngày làm việc ở
tiệm cà phê, tối về nhà. Cố Uyên muốn đưa đón cô đi làm nhưng cô không
đồng ý. Nghĩ xem, chính mình là một học sinh làm part-time ở tiệm cà
phê, mỗi ngày có một người đàn ông anh tuấn như vậy đưa đón, hơn nữa còn lái chiếc xe có giá trị xa xỉ. Cô không muốn tạo quan hệ tốt với những
người đến uống cà phê sao? Muốn trở thành nổi bật sao? Cố Uyên không có
cách nào, đành phải thôi.
Hôm nay thời tiết sáng sủa, vạn dặm
không có bóng mây. Dĩ nhiên, trong một ngày mùa hè như vậy, cũng có thể
nói là rất nóng bức. Ai biết được, đến xế chiều lại mưa xối xả như trút
nước. Lúc này đã sắp tan ca rồi. Mưa lớn như thế, Mạn Mạn cũng không dám đi ra ngoài. Chỉ sợ vừa ra khỏi của chưa được hai bước đã bị ướt sũng
rồi. Tất cả mọi người đều sốt ruột. Bà chủ lấy ra hai cây dù, nói:
“Ở chỗ tôi chỉ có hai cây dù rồi, mọi người xem, hai người nào sẽ dùng?”
Cộng thêm Từ Du Mạn, nhân viên part-time ở tiệm cà phê tổng cộng có ba
người, nên hai cây dù là không đủ. Tiểu Ngư cùng tiểu Cần nói