
hỏ. Cố Uyên đang dựa vào ánh sáng yếu ớt từ màn
hình điện thoại di động phát ra để tìm kiếm đầu mối thì đột nhiên có một tin nhắn gửi tới. Ai gửi tin nhắn cho anh? Mọi người biết anh đều biết
rằng anh không bao giờ nhắn tin. Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng Cố Uyên vẫn mở
tin nhắn ra nhìn. Xem tin nhắn không tốn bao nhiêu thời gian, ngộ nhỡ có tin tức gì quan trọng thì sao?Là một số điện thoại xa lạ. Nhưng thời
điểm anh mở ra nhìn thấy nội dung tin nhắn, ánh mắt thoáng hiện tinh
quang. Tin nhắn viết: em ở biệt thự cách vị trí của thầy không xa. Mặc
dù số điện thoại xa lạ, không ký tên, cũng không có gì khác lạ nhưng Cố
Uyên có thể khẳng định đây là do Từ Du Mạn gửi tới. Anh đứng lên, nhìn
ra xa bốn chung quanh. Rốt cuộc ánh mắt dừng ở một nơi không quá xa. Chỗ có ánh đèn có thể chính là căn biệt thự mà Mạn Mạn nói hay không? Kỳ
thật cũng không khó nghĩ, có lẽ đây là cái bẫy mà tên kia cố ý sắp đặt,
cố ý dẫn anh đi qua. Nhưng dù là cố ý dẫn dụ anh qua, chỗ đó cũng có thể có đầu mối của Mạn Mạn. Cố Uyên phán đoán phương hướng, đó là một ngọn
núi lân cận núi Trường Mã, đó là núi Uẩn. Trên núi Uẩn còn có một dãy
biệt thự mà anh không biết. Biết rõ địa điểm và mục tiêu kế tiếp nên anh cũng không cần thiết ở trên này khổ sở tìm kiếm đầu mối.
Sau khi chuẩn bị xong, anh tính toán giải pháp trèo xuống dưới. Bởi vì xuống
núi cũng khó như lúc leo núi. Anh gặp phải chính là vấn đề này. Đầu tiên Cố Uyên thu toàn bộ sợi dây lên, đem đầu cuối của sợi dây cột vào bên
hông của mình, leo xuống như vậy cũng không quá phí sức, hơn nữa ngộ nhỡ không nắm chắc, như vậy không phải là còn có chút bảo đảm an toàn sao.
Anh kiểm tra một lần nữa, xác định sợi dây đã buộc chặt rồi mới bắt đầu
leo xuống.
Từ Du Mạn nhìn màn hình điện thoại đã tối lại, vừa
khởi động máy, hoạt họa mới vừa đặt xong, đã nhìn thấy thông báo lượng
pin quá thấp, rồi thông báo nhắc nhở tắt máy nên cô liền tắt phần hoạt
họa. Vốn cô đã suy nghĩ muốn gọi điện thoại, nhưng thứ nhất là gọi điện
thoại sẽ bị nghe thấy. Nguyên nhân quan trọng hơn chỉ sợ là gọi điện
thoại, điện thoại mới vừa thông liền tự động tắt máy. Cho nên mới lựa
chọn gởi tin nhắn. Quả nhiên tin nhắn ngắn gọn như vậy vừa gửi ra ngoài, điện thoại di động liền tự động tắt máy.
Đang tính toán nhắn
thêm tin nữa nói mình là Từ Du Mạn thì điện thoại tắt luôn. Từ Du Mạn
tiện tay ném điện thoại di động lên giường rồi trở ra ban công. Xem ra
thầy Cố đã nhận được tin nhắn của cô, bây giờ đã bắt đầu leo xuống. Cũng may cô còn nhớ rõ số điện thoại của thầy Cố. Ánh sáng nơi đó đã biến
mất rồi, có lẽ đã không dùng điện thoại di động nữa. Điện thoại di động
cũng không giống như đèn pin cầm tay có thể đeo ở trên dây lưng quần.
“Thiếu chủ, bây giờ đã ba giờ sáng, ngài nhanh đi nghỉ ngơi đi.”
Quản gia nhìn đồng hồ rồi nói. Mặc dù biết thiếu chủ cũng sẽ không nghe
mình, thiếu chủ muốn làm cái gì, làm sao một quản gia như ông có thể can thiệp đây. Ông nhắc nhở Thiếu chủ, là ông đã làm hết bổn phận của mình. Nhưng ngoài dự liệu của ông, thiếu chủ lại còn nói:
“Đúng rồi! Khuya lắm rồi, nếu không nghỉ ngơi thì sẽ biến thành mắt gấu mèo”
Nói xong Úc cũng không nhìn vẻ mặt kỳ lạ của ông quản gia đã đi theo mình
hai mươi năm kia, liền rời khỏi phòng quan sát. Quản gia kinh ngạc đến
mức con mắt cũng muốn rớt xuống, ông đi theo bên cạnh thiếu chủ ít nhất
cũng hai mươi năm rồi, có khi nào thấy Thiếu chủ nghe lời như vậy đâu?
Thời điểm Cố Uyên chạy tới biệt thự mà Từ Du Mạn ở tại núi Uẩn, sắc trời đã
tối mù mịt.. Vừa tới biệt thự, anh đã nhìn thấy một đám đàn ông toàn bộ
được trang bị đầy đủ đã sẵn sàng và đang đứng ở cửa chờ anh. Được rồi,
Úc thừa nhận chính mình muốn tiêu hao thể lực của Cố Uyên, Úc muốn xem
Cố Uyên rốt cuộc có thể chống đỡ được bao lâu. Những người này đều là
tinh anh trong tổ chức của bọn hắn, tuyệt đối không phải mấy tên tiểu
lâu la, so ra vẫn kém hắn nhưng vẫn rất có bản lĩnh. Lúc trước sau khi
một mình hắn đánh bại 16 tên tinh anh này đã bị thương khắp người, cả
người không có chỗ nào lành lặn cả. Hắn muốn xem thực lực của Cố Uyên
mạnh cỡ nào. Úc dẫn theo Từ Du Mạn cùng quản gia đi vào một mật thất, ở
trong phòng quan sát thưởng thức trận đọ sức sống chết này.
16
tên tinh anh lựa chọn đánh luân phiên, người thứ nhất ra sân chính là
lão Thập Lục. Lão Thập Lục không có ưu thế nào khác, ưu thế duy nhất
chính là sức lực cực lớn. Lúc mới bắt đầu đối phó với tên Thập Lục kia,
Cố Uyên đã nhiều lần chịu thiệt. Sau đó anh nhìn ra động tác của Thập
Lục cũng không linh hoạt, điểm mạnh duy nhất là sức khỏe. Anh lợi dụng
sự linh hoạt của thân thể mình, rất nhanh đã khiến Thập Lục thua trận.
“Cái Lão Thập Lục này không dùng được nữa.” Úc ở phòng quan sát nhìn thấy
Thập Lục rất nhanh đã thua, mà Cố Uyên không hề bị thương chút nào,
không khỏi có chút buồn bực.
“Đó là vì thầy Cố của chúng tôi lợi
hại.” Từ Du Mạn phản bác Úc. Từ Du Mạn không phát hiện, trong lúc vô
tình cô đang bảo vệ Cố Uyên đấy.
“Đừng nóng vội! Bây giờ mới bắt đầu, phía sau còn có kịch hay đấy.”