
ha ha ha.” Tân Hân ở một bên che miệng nhìn tôi cười gian.
Tôi trừng mắt nhìn Tân Hân, cậu ấy càng cười to hơn: “Cậu đừng trừng tớ, cái này chính là tự cậu làm, chuyện không liên quan tới chị đây.”
Lâm Tĩnh thỏa mãn ngáp một cái: “Cuối cùng cũng xong, tớ có thể yên lòng đi ngủ rồi.”
Hai người bọn họ nhanh chóng thoát khỏi hiện trường vụ án, để lại một mình tôi đơn độc ngồi nhìn màn hình điện thoại. Tối đó tôi không tài nào ngủ yên giấc được, vừa nhắm lại thì hiện lên mấy chữ <>, chúng cứ đong đưa trong đầu tôi, bay vờn vờn trước mắt ấy.
●●●●●●
Ngày hôm sau tôi bi thương vào lớp học hai tiết toán cao cấp.
Vẫn như thường ngày, con trai thì tụ tập lại nói chuyện, con gái thì xem tạp chí hay trang điểm, ai ai cũng cười nói đùa giỡn với nhau. Mà tôi, với cặp mắt gấu mèo, dù cho mọi người vui tươi bao nhiêu thì tất cả những bi thương còn lại đều thuộc về tôi.
Tô Tín vẫn y như thường ngày bước vào lớp, đi lên bục giảng, để giáo án xuống, đảo mắt nhìn cả lớp. Nhìn ánh mắt đang đảo đi khắp lớp mà bi thương trong tôi sôi trào mãnh liệt, tôi cúi đầu không để cho mọi người thấy cái mặt đang nóng lên như cái bánh nướng của tôi.
Tôi tự giễu bản thân, bà mẹ mày, không ngờ cũng có một ngày mày trở nên thảm hại như vậy trước mặt Tô Tín. Thật là đáng để mọi người thương hại cho mày………..
Học được nửa buổi tôi mới tâm bình khí hòa được một chút, lấy dũng khí từ từ ngẩng đầu lên nhìn bảng, Tô Tín đang quay lưng lại viết bài trên bảng, chờ tôi ngẩng được cái đầu lên hết thì cũng chính là lúc anh viết xong quay người lại. Gương mặt anh nhỏ nhắn ưu tú vương lại nụ cười xinh đẹp.
Tôi lại cúi đầu, không thể nhìn thẳng anh, hôm nay anh thật sự rất đẹp, trái tim nhỏ của tôi đập mạnh, hình như bị bệnh tim rồi.
Trong đầu tôi hình như có hai người đang cãi lộn trong đó, một người là Tân Hân, một người là tôi.
Tân Hân: Kỳ Nguyệt à, thích anh ta thì lên đi, thích anh ta thì tiến lên phía trước nào.
Tôi: Kỳ Nguyệt à, mày nói đi, mày quên mục tiêu của mày rồi sao? Mày không thấy máy vi tính của mày đang khóc à? Đóa hoa đam mỹ sâu tận trong tâm hồn của mày tàn héo rồi hả?
Tân Hân: Kỳ Nguyệt à, chẳng lẽ cả đời này cậu không lập gia đình? Mặc dù Tô Tín có chút khó chịu nhưng cũng người cậu thích, lên đi…….., biết đâu lại được.
Lúc Kỳ Nguyệt định lên tiếng thì chuông tan học vang lên, chấm dứt dòng tranh cãi trong đầu tôi.
“Kỳ Nguyệt!” Tô Tín đứng trên bục giảng gọi tên tôi, bình tĩnh nhìn tôi nói: “Đi theo tôi ra ngoài một chút.”
●●●●●●
Tôi không biết đây là lần thứ bao nhiêu tôi đi theo anh, tập mãi cũng thành thói quen, nhưng mà hôm nay, tôi cảm thấy có gì đó rất lạ.
Tôi nhìn theo bóng lưng cao gầy của anh, có một loại cảm giác thỏa mãn.
Tôi biết mình thật sự thích anh rồi, khó trách mọi người hay nói, thích một người là chuyện trong nháy mắt.
Tôi đang rối rắm với mớ suy nghĩ trong đầu mình thì Tô Tín dừng bước, xoay người lại, sắc thái lạnh nhạt, không nói chuyện, đôi mắt hẹp dài nhìn tôi chăm chú.
“Thầy.” Tôi cố làm ra vẻ hào phóng, nói trước: “Tìm em có chuyện gì?”
“Nếu như tôi nhớ không lần, cuối tuần là bắt đầu thi cuối kỳ.” Đáy mắt Tô Tín tỏa ra khí lạnh: “Bây giờ em nhắn tin như vậy cho tôi, tôi muốn biết, rốt cuộc em có ý gì?”
Tôi không nói gì, cũng không có gì muốn nói, chỉ biết nhiệt tình trong tôi bây giờ đã biến thành núi băng.
Thật ra thì trên đường đi tôi suy nghĩ ra rất nhiều kết quả, từ chối cũng được, đồng ý cũng được, tôi đều có thể chấp nhận được, dám làm sẽ dám nhận mới là đứa trẻ ngoan. Chỉ là tôi không có nghĩ đến, tôi sẽ giống như cô bé mười năm trước ――
Trong tôi giờ đây có rất nhiều cảm giác ―― bị từ chối, bị người khinh bỉ……………
Ngoại truyện: Tô Tín
Tô Tín từ bên kia đại dương bay trở về thành phố này có một chút xa lạ.
Cho đến khi nhìn thấy Hạ Mộng Phồn mới thấy dịu đi một chút, người phụ nữ
này vẫn thao thao bất tuyệt như cũ, đầu óc không ổn định, y như mười năm trước khi anh rời đi.
“Tiểu Tín Tín, sao không mang theo người vợ nước ngoài nào quay lại vậy. Mẹ thật là quá thất vọng.”
“Sao con tự nấu cơm vậy, mẹ làm không ngon sao?”
“Tín à, con làm gì mẹ đi chứ, không thể không nói tiếng nào được.”
Tô Tín mỗi ngày đều phải nhức đầu như vậy, động tác quen thuộc khi đó của
anh là hai tay day day huyệt thái dương đi vào phòng, để cho mẹ già Hạ
Mộng Phồn ở bên ngoài tiếp tục nói.
Anh ngồi xếp bằng trước cửa
sổ sát đất, ánh nắng chiếu vào sóng mũi ưu tú của anh, anh nhíu mày, từ
khi trở về, đã gần một tháng không làm gì, phải tìm một chút việc làm
mới được.
Qua mấy ngày nữa, lúc đang ăn trưa Tô Tín mở miệng nói: “Mẹ, từ khi con về nghỉ ngơi cũng đã qua một thời gian dài rồi.”
Hạ Mộng Phồn múc một chén canh đưa cho anh hỏi: “Sao ha, tiểu Tín Tín muốn tới công ty mẹ làm sao?”
“Không muốn.” Tô Tín nhận lấy chén nói: “Con muốn tìm một công việc khác.”
Sau đó, Hạ Mộng Phồn đã đem về một tin tức cho con trai, đại học X đang
tuyển giảng viên, Tô Tín không suy nghĩ nhiều đã lập tức đồng ý.
Mà không ngờ em trai đột nhiên đến thăm, đã mười năm Tô Tín chưa gặp lại
người em trai này, trướ