Giáo Sư Quá Dùng Sức

Giáo Sư Quá Dùng Sức

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323602

Bình chọn: 9.5.00/10/360 lượt.

ầy tôi nữa rồi.”

Anh mỉm cười nói: “Ai từng nói là một ngày làm thầy cả đời cũng làm thầy?”

“Người nào vậy? Tôi không nhớ.”

“Được rồi.” Anh mệt mỏi xoa xoa mắt, tiếp tục hỏi: “Vậy là ông xã?”

“Tô Tín.” Tôi không biết tại sao lại tức giận, xụ mặt xuống: “Có thể đừng đùa giỡn như vậy được không? Ở công ty đã như vậy, bây giờ cũng vậy.”

“Anh nghiêm túc.” Tô Tín nhìn tôi chăm chú lập lại: “Kỳ Nguyệt, anh là nghiêm túc.”

Editor: Băng Châu

------

Trên đường đến nhà Tô Tín, tôi không nói lời nào, trong lòng rất phiền muộn, mỗi lần nghe anh nói cái gì xong tôi đều có cảm giác như vậy.

Nhưng bất kể là nói cái gì, tôi cũng đã lựa chọn đi với anh, chính là một loại tin tưởng rất kỳ diệu và một cảm giác phó thác giao hết cho anh.

Có một chỗ ở còn hơn là đầu đường xó chợ.

Đến nhà anh cũng là 9h tối.

Anh vừa mở đèn đã làm tôi giật mình, anh đối với tất cả phản ứng cũng tập thành thói quen, lấy một đôi dép mang trong nhà ra cho tôi.

Tôi mang xong đi vào trong, nơi này cũng không có gì thay đổi. Tôi ngồi vào ghế salon, không biết tại sao thấy hơi mệt.

Tô Tín nhìn hai mắt tôi, khuôn mặt nhỏ hiện lên nụ cười: “Kỳ Nguyệt, đói bụng không?”

“Có thể không đói không.” Giọng nói tôi có chút xù lông.

Anh cười cười không lên tiếng, rót ly nước cho tôi rồi di vào bếp.

Lúc anh đi ra ngoài, tôi đang vừa xem TV vừa uống nước, thấy anh tôi phun nước sặc sụa.

Đồng chí Tô Tín đang mặc tạp dề gương mặt không cảm xúc nhìn tôi, mẹ tôi ơi, cảnh tượng này thật là hài hòa quá đi.

“ha ha ah aha.” Tôi té cười trên ghế.

Tô Tín đi tới, kéo người tôi đang ngả nghiêng đứng thẳng lên: “Kỳ Nguyệt, có gì mắc cười?”

“ha ha ha ha.” Tôi cười mà nước mắt giàn giụa: “Cháu nhỏ, tôi phát hiện anh có tướng làm vợ lắm nhé.”

Sắc mặt Tô Tín đen thui hỏi: “Người nào đó có tướng làm chồng có thể tới bếp phụ anh nấu cơm không?”

Tôi ngưng cười, đẩy tay anh ra, nghiêm mặt nói: “Khụ khục, có thể?”

Tôi chạy đến tủ lạnh, lấy hết tất cả cà chua mà tôi thích nhất mang ra, đang chờ nước sôi thì Tô Tín hỏi: “Kỳ Nguyệt, em nhất định phải ăn hết cà chua?”

“ừ.” Tôi gật đầu, bắt đầu nghiêm túc cầm dao cắt, nhắc đi nhắc lại: “Canh cà chua trứng, trứng sốt cà chua, nước ép cà chua, cà chua đường phèn, cà chua hầm cách thủy thịt bò……….”

Tô Tín đi đến bên cạnh tôi, cầm một quả cà chua gõ vào ót tôi nói: “Anh đánh cho em giống trái cà chua luôn, em tu luyện thành quỷ cà chua luôn đi.”

Tôi trợn mắt: “Có cà chua nào đi ăn thịt đồng loại mình sao!”

Tô Tín muốn lấy hai mưới mấy quả cà chua trên thớt xuống, tôi lập tức xù lông nằm ôm lấy mấy quả cà chua: “Anh dám đi một quả nào thì hôm nay máu nhuộm cà chua!”

Tô Tín vô lực day day huyệt thái dương, sâu xa nói: “Được rồi, anh không lấy, em cũng đừng ôm nữa, cà chua sẽ nhuộm máu em mất.”

Tôi đứng dậy, tiếp tục cắt cà chua, không chút để ý hỏi: “Cháu nhỏ, nước sôi chưa?”

“Kỳ Nguyệt.” Giọng nói Tô Tín có chút nghiến răng nghiến lợi: “Em thử kêu cháu nhỏ nữa xem.”

“Cháu trai tuyệt vời, nước sôi chưa?"

“……….rồi, mang cà chua tới đây.”

Tôi bưng cái thớt tới, mở nấp nồi ra, đổ toàn bộ cà chua vào trong, nước sôi văng ra ngoài, dính trúng tôi, tôi nóng thụt tay lại nhảy ra ngoài.

Chưa hoàn hồn quay đầu lại thấy Tô Tín đang ngậm miệng mỉm cười, nhìn chằm chằm tôi.

“Nhìn cái gì, chưa từng thấy ai nấu canh à.”

Anh nắm tay tôi, mu bàn tay bị nóng đỏ lên: “Cái người này không phải nấu canh là nấu người mới đúng.”

Kéo tôi đến bên bàn ngồi xuống, lấy một hộp thuốc phỏng trong tủ lạnh ra bôi lên: “Được rồi ngồi đây đi, tay chân vụng về.”

Tôi sờ sờ mu bàn tay bị đau, nhìn bóng lưng Tô Tín bận rộn trong bếp, ánh đèn bao trùm lấy anh, trong lòng tôi cực kỳ ấm áp.

Dạo gần đây động chút là cảm động, không phải là phong cách của Kỳ Nguyệt rồi.

“Cháu trai tuyệt vời, đừng có thừa dịp tôi không quan sát đổi cà chua thành mướp đấy.”

Tô Tín ngẩn người không nói chuyện.

Lúc ăn cơm, cả một bàn đều có màu hồng hồng đỏ đỏ, tôi gắp toàn bộ thịt bò và ớt xanh vào chén của Tô Tín, anh kinh ngạc hỏi: “Kỳ Nguyệt em làm gì thế?”

“Cái khác cho anh, cà chua là của tôi.”

“Quá khen.”

“…………..”

Tô Tín cúi đầu lặng lẽ tiêu diệt cái chén như cái núi nhỏ, đáy lòng tôi cười to, ha ha, Tô Tín à quả nhiên cũng có lúc anh bại trong tay tôi! Hoan hô ~~

Tô Tín ăn được một nữa thì ngẩng đầu lên, nheo đôi mắt lại nói: “Kỳ Nguyệt, anh cảm thấy chúng ta cần phải thảo luận lại thói quen ăn uống.”

“Ai?”

“Như bây giờ là không tốt, anh phải suy tính cho tương lai.”

“………….”

Sắc mặt bà bây giờ đây gần giống với trái cà chua rồi, tôi ấp úng nói: “Ai muốn cùng với anh, bớt chảnh chọe đi.”

“Em không cùng anh thì cũng đừng hòng nghĩ cùng với người khác.” Tô Tín để đũa xuống: “Tin anh đi, ngoại trừ anh không có người nào thích một người chỉ biết ăn cà chua.”

“Cà chua thế nào, cà chua không thể làm cơm ăn hả, tôi hận nhất là những người kỳ thị chủng tộc rau quả đấy! Đừng tưởng rằng dưa leo là tốt nhất, cà chua cũng có một bầu trời riêng của mình!”

“……..khụ khụ.” Tô Tín ho hai tiếng, nhìn vào đáy mắt tôi, nghiêm túc nói: “Rất tốt, em thắng.”

●●●●●●


XtGem Forum catalog