Polly po-cket
Giáo Sư Quá Dùng Sức

Giáo Sư Quá Dùng Sức

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322803

Bình chọn: 10.00/10/280 lượt.

ư đang vi vu biển cả , nhìn cậu đi, làm ra vẻ bi thương đó cho ai coi, còn bày đặt làm bộ hả.”

“Tớ là thương hại dùm cậu,” Lâm Tĩnh tới trước mặt tôi, khuôn mặt bi ai nay đã vẽ ra nụ cười bỉ ổi, “Thật bất hạnh cho cậu, thầy giáo mới tới tên là……Tô Tín.”

Đầu tôi như muốn bùng nổ, khuôn mặt nhỏ nhắn yêu nghiệt của Tô Tín lướt qua. Chuyện gì kinh khủng vậy? Tôi không đắc tội với ai lại đi đắc tội với thầy giáo, mà bi kịch hơn còn là thầy dạy toán cao cấp. Tôi mãnh liệt cảm giác được, hạnh phúc mỗi tuần sau này của tôi sẽ vĩnh viễn bay đi.

“Bình tĩnh, Kỳ Nguyệt.” Tân Hân vội vàng lấy ghế cho tôi ngồi xuống, cười nở lúm đồng tiền nói với tôi: “Cậu xem đi, Tô Tín người ta chung tình biết bao, vì theo đuổi cậu cũng chuyển đến đây làm thầy giáo rồi.”

Tôi khinh! Chung tình cái đầu cậu.

Lúc này tời phiên tôi thương cảm, đứng dậy ngẩng mặt nhìn Tân Hân tinh sảo kia, “Cậu nói, anh ta phát hiện tớ cúp học?”

“Nói nhảm, Kỳ Nguyệt cậu còn tỉnh chứ?” Cô nàng đặt tay lên trán tôi thăm dò.

Tôi đẩy mấy cái móng vuốt của cô ra, tiếp tục vẻ mặt đưa đám hỏi: “Vậy anh ta vẫn nhớ Kỳ Nguyệt là ai?”

“Lại nói nhảm.” Tân Hân tiếp tục khinh bỉ cười cười, “Hôm nay tan lớp, anh ta còn hỏi tớ, Kỳ Nguyệt đi cùng với các em đâu, sao không có đi học, ngày hôm qua không phải tinh thần còn tốt lắm sao?”

“Cậu nói như thế nào?”

“Tớ nói, con gái mà, mỗi tháng đều có mấy ngày này.” Cô nàng tự tin hài lòng với câu trả lời này của mình.

“Mẹ kiếp! Trước mặt thấy giáo sao cậu có thể nói ra những chuyện này!”

“Chẳng lẽ tớ nói cậu bị bệnh nằm liệt giường, nếu anh tin chuyện này, lỡ như muốn cậu xin giấy nghỉ bệnh thì như thế nào? Lúc đó, “dì cả” đến là tốt nhất, không lẽ anh ta tới tra hỏi “dì cả” của cậu có tới hay không?”

“Điều này cũng đúng.” Tôi gật đầu một cái tiếp tục hỏi: “Vậy anh ta phản ứng sao?”

“Không có gì hết, cười cười rồi đi.”

Rất tốt, đây là phản ứng tôi thích.

“Kỳ Nguyệt, cậu có tin Tô Tín kia có ý với cậu? Nếu thật sự có ý với cậu thì đây chính là chướng ngại lớn nhất của Tô Minh Á đẹp trai đó.”

“Con mắt nào của cậu thấy anh ta có ý với tớ?”

“Hai con mắt.”

“Hai con mắt chó!”

“Con mẹ nó, cậu mới mắt chó đó.”

●●●●●●

Buổi trưa, như thường lệ chúng tôi đi canteen ăn cơm, tôi chen lấn rất mãnh liệt, đánh nhanh thắng nhanh. Ngồi giữ chỗ cho hai con ốc sên kia, ngồi một lúc thì khát nước, tôi đi mua chai Sprite, ừng ực như sắp chết khát từ hồi năm nào đó.

Đang uống thì điện thoại rung, tôi mở ra là tin nhắn vừa gửi tới từ một số lạ “Uống nhiều nước ấm, ăn ít cay lạnh.

Dùng đầu ngón chân cũng biết là ai gửi, tôi không biết đồng chí Tô Tín trêu chọc tôi làm gì, nhưng tôi có chút không bình tĩnh, nghiên cứu tin nhắn nửa ngày, quyết định xóa tin nhắn.

Nhưng suy nghĩ lại, Tô Tín dù gì cũng là thầy, làm như vậy thật là bất kính, không xóa nữa, lưu vào danh bạ hai chữ thầy giáo. Nhìn xem, quan hệ thầy trò thuần khiết biết bao.

Cất điện thoại lại, ngẩng đầu, liếc nhìn đám người thấy Tân Hân và Lâm Tĩnh yểu điệu bước đi, bên cạnh còn một người cao gầy. Đúng là mỹ nữ đi đâu cũng có kỵ sĩ bảo vệ , không giống với những cây cỏ dại bên đường như tôi chỉ có thể tự cúi mình an ủi bản thân. Tôi cúi đầu hút một hơi sprite, sung sướng tràn trề.

“Kỳ Nguyệt!” Tân Hân kêu to, ban ngày ban mặt tính hù ai mà kêu to như thế, tôi nhịn không được đảo đảo tròng mắt ngưỡng mặt lên.

Một giây tiếp theo, tôi bị sặc gas, nghẹn muốn chết đi sống lại.

“khụ…Thầy…..Tô....khụ….Chào thầy Tô ạ.” Tôi vội vàng đứng lên, nhìn cái người cao gầy kia ho sặc sụa, khó khăn lắm mới nói được một câu hoàn chỉnh.

Thật là đáng sợ. Thì ra cái người cao gầy kia lại chính là thầy Tô. Anh ta hôm nay mặc áo sơ mi trắng khóc bên ngoài áo nhung dê màu nâu nhạt, thần thái lạnh lùng trên gương mặt, đúng là có dạng chó hình người, khó trách tôi không nhận ra được.

Anh ta tự tiếu phi tiếu (cười như không cười) nhìn tôi, hạ giọng “uh” một tiếng. Tô Tín “uh” đặc biệt nghiêm túc, khẩu khí lạnh lùng, khác biệt hoàn toàn với Tô Tín mặt dày thích cười trong quán café ngày hôm qua.

Nhìn đồ đang bưng trong tay anh ta, lòng tôi chợt lóe, bận rộn lấy lòng, nhận lấy đĩa thức ăn trong tay anh bỏ lên bàn, ngàn lần cung kính cười nói: “Mời thầy ngồi!”

Đôi mắt hẹp dài mở ra một đường cong, vui vẻ tùy tiện ngồi bên cạnh tôi, anh mắt quét qua một vòng trên bàn. Cuối cùng ngừng lại trước chai sprite đã uống hơn phân nữa kia, nhìn tôi như muốn xuyên thấu làm tôi rùng mình.

Đúng là muốn giết người, trong phút chốc bản cô nương đây tưởng chừng như mình đã đóng băng.



“Kỳ Nguyệt, nghe nói thân thể em không khỏe?” Tô Tín quay đầu nhìn tôi, đôi chân mày đẹp nhiếu lại nhẹ nhàng hỏi.

Đôi mắt anh thâm thúy không đáy như nhìn thấu tôi đang suy nghĩ gì, tôi nháy nháy mắt vô cùng xấu hổ. Tôi vội vàng né tránh ánh mắt anh ta, trừng mắt nhìn Tân Hân đối thoại bằng mắt

Tôi: Sao cậu mang anh ta đến đây?

Tân Hân: Chỉ là ngẫu nhiên gặp thôi, làm sao tớ biết trùng hợp vậy.

Tôi: Khinh bỉ cậu, khinh bỉ cậu!

Tân Hân: Khinh bỉ tớ cũng vô dụng, là cậu tự đào hố rồi nhảy vô, liên quan cái rắm gì đến tớ.