Duck hunt
Giáo Sư Quá Dùng Sức

Giáo Sư Quá Dùng Sức

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323110

Bình chọn: 7.5.00/10/311 lượt.

iả, chủ yếu là tớ lo cho thân thể cậu, còn có, phải

làm các biện pháp đề phòng cho tốt, cậu mới học năm hai đại học, em bé

thì để tốt nghiệp rồi hãy tính.”

Tôi liếc cô ấy: “Cậu cũng biết sao, không thích em bé lắm, trời sinh tớ không có bản năng làm mẹ.”

Tân Hân cười hì hì: “Đúng, trời sinh cậu có bản năng làm nô.”

“Đi chết đi!”

----------------

Tán gẫu nguyên một tiết với Tân Hân, vừa tan lớp tôi trở thành ngực phi

không ngừng vó tới phòng làm việc của Tô Tín, haizz quả nhiên Tân Hân

nói đúng, tôi có bản năng làm nô.

Đến phòng 406, bà cô trung niên cũng tập thành thói quen xem như không thấy tôi, tôi đi tới nhỏ giọng

chào hỏi, bà cô cũng miễn cưỡng nhìn tôi vài cái, nhiều lần tôi có cảm

giác mãnh liệt, hai người léng phéng.๖ۣۜdi-ễn⊹đà-n๖ßăñġ

Ćħâű๖lê⊹qu-ý⊹đô-n

Tôi không để ý đến bà ấy, ngồi vào chỗ Tô Tín,

ngồi một lúc cũng thấy buồn ngủ, nửa ngày mới được có người gọi tên tôi, tôi đưa mắt nhìn là Cố Hành Chỉ.

Cậu ta ôm một chồng tập để lên bàn, cậu ta nhìn bộ dáng lười nhác của tôi, sắc mặt không thay đổi cất kỹ tập rồi khẽ vuốt cầm.

Tôi ngồi phịch trên ghế hỏi: “Gần đây sao rồi?”

“Rất tốt.”

“Yêu chưa?”

Cố Hành Chỉ không trả lời chuẩn bị xoay người đi.

Tôi vội vàng gọi cậu ta, nhẹ nhàng nói: “Cám ơn.”

Cố Hành Chỉ ngẩn ra, lạnh lùng nói: “Chuyện không liên quan đến tôi.”

Nhưng đôi môi cậu ta vẫn cong lên nụ cười yếu ớt.. toàn thân cậu ta cứ như

vậy ngâm trong ánh sáng mặt trời. Chàng trai này đẹp mà kiêu ngạo không

chịu được.

----------------

Lúc Tô Tín trở về tôi đã nằm trên bàn ngủ, Tô Tín gõ gõ mặt bàn, tôi mới mơ hồ ngẩng đầu nhìn anh.

Có lẽ là nhìn tôi thất thần rất khôi hài nên anh không nhịn được mà cười

lên, lấy tay lau mắt tôi: “Đầu heo này, ngủ tới mức trên mắt cũng có

ghèn.”

Tôi hung trợn đẩy tay anh ra: “Hay cho anh, em ở đây nhàm chán muốn chết, có thể không ngủ?”

Hai mắt anh cong lên: “Về nhà rồi ngủ, ngủ ở đây dễ cảm lạnh.”

Tôi cúi xuống vừa ngáp vừa cầm túi lên, Tô Tín kéo tay dắt tôi ra ngoài.

Mở cửa ra, một luồng gió lạnh ập vào mặt làm mặt tôi hơi đau, tôi vội vàng giơ tay che mặt, Tô Tín gỡ tay tôi ra, tôi xoa xoa mắt phân biệt thế

giới trước mặt.diễ●n☆đ●ànßăñġ Ćħâűlê☆q●uýđ●ôn

Tuyết rơi! Oh my God, tuyết rơi rồi!

Rơi đầy khắp nơi, tuy bông tuyết không lớn nhưng lại rậm rạp chằng chịt,

tôi khụt khà khụt khịt, cảm giác lúc tuyết rơi không khí sẽ có mùi vị

sạch sẽ nhẹ nhàng.

“Woa! Tuyết rơi rồi, woa, woa, woa!” Tôi kích động cầm tay Tô Tín.

Anh siết chặt tay tôi: “Uh, anh thấy rồi. Lạnh không?”

Tôi gật đầu rồi lại lắc đầu: “Hơi lạnh, nhưng cũng không quá lạnh.”

Tô Tín nắm tay tôi bỏ vào trong túi áo khoác anh: “Đi thôi, em mới từ trong không khí ấm ra ngoài, bị cảm thì không hay.”

“Được.” Tôi nhanh chóng đồng ý, tư thế không được tự nhiên nên rút tay về đặt bên người.

Anh lại kéo về, cau mày nhìn tôi.

Tôi cười híp mắt: “Tín gia, như vậy anh sẽ khó đi đường.”

Tô Tín bình tĩnh cười cười, cầm nón len đội lên đầu tôi: “Vậy em ra phía sau anh đứng?”

“……==”

Cuối cùng tôi cũng ra phía sau anh, nhét tay vào trong túi anh, nhắm mắt đi

theo đuôi, người khác nhìn tôi ôm anh từ phía sau càng không ngừng vặn

vẹo. Nhức đầu, bà đây đi tới đoạn đường này đã mất hết mặt mũi.

Nhưng mà tôi là như vậy, cố tình nhét tay vào túi áo anh còn dính sát lấy tấm lưng anh làm tôi ấm áp không ngừng.

Giống như đây là mùa xuân.

-------------------

Ngày thứ hai mở cửa sổ ra, quả nhiên khắp nơi đều trắng xóa, ở đây tương đối lệch về phía Nam nên có tuyết là điều hiếm thấy.

Tôi hưng phấn nhảy nhảy bên cạnh cửa sổ, Tô Tín cấm cái ly, đánh răng miệng đầy bọt, còn sâu xa nói: “Còn nhảy, vừa rồi có người gọi điện thoại bày tỏ bất mãn dưới lầu kìa.”

Tôi dừng lại, vừa lúc trên điện thoại

có tin nhắn, là hội trưởng nhắn, nói chúng tôi không có tiết thì đến sân thể dục cùng các chị em bên hội sinh hoạt ném tuyết.

Trong lòng tôi vui vẻ, khẩn trương nhắn lại: “Được, tôi đến ngay.”

Tôi vội vàng mặc quần áo, mặc thêm áo lông, đi ngang qua nhà vệ sinh nói

với Tô Tín tôi ra ngoài, Tô Tín ngăn tôi lại, mang găng tay cho tôi, còn đưa túi chườm nóng cho tôi mang theo. diễ⊰n✶đ⊱àn✶ßăñġ Ćħâű✶lê✶q⊱uý✶đ⊰ôn

Lông mày anh hơi nhíu lại, giọng điệu quan tâm nói: “Anh cho em đi nhưng mà em tham lạnh, đừng có ham chơi mà mất mạng đấy.”

Tôi ôm anh: “Yên tâm yên tâm, chắc chắn sẽ không, em đi trước.”

------

Đến sân thể dục, không ít người đã ở đây, hội trưởng thấy tôi, ngoắc tay

bảo tôi đi sang, tôi chạy từ từ đến đó rồi cúi người nắm một nắm tuyết

chọi đến anh ta.

Anh ta la lên: “Cô được đấy Kỳ Nguyệt, chơi lén đúng không.”

Anh ta nhanh chóng khom lưng hốt một đống tuyết to chọi vào tôi, tôi sợ vội vàng trốn đi, may mắn chưa bị tấn công. Hội trưởng cười ha ha: “Nhìn

dáng vẻ của cô kìa!”

Bị anh ta cười tôi nổi giận trong bụng, tôi ngồi xổm xuống chà tuyết dưới đất.

Cố Hành Chỉ ngồi bên cạnh tôi, mang nụ cười trăm năm khó gặp trên mặt:

“Cậu còn lấy nữa, chút nữa mới thi đấu, đừng nội chiến trước, giữ sức

đi.”

Tôi suy nghĩ: “Được.”

Cậu kéo tôi, cùng những người

khác bắt đầu vo tròn