
nh đè lên người tôi, tôi thấy toàn thân mình như bị rút
hết sạch sành sanh…..
diễ♦n☽đ♦àn☽lê☽q♦uý☽đ♦ôn
--------------
Đúng là không muốn sống, chúng tôi làm chuyện đó đến trưa mới nghỉ, toàn thân đau nhức không thể cử động.
Thì ra là vậy, cái gọi là ép khô trong miệng dì quản lý ký túc xá là như
bây giờ, tôi hiện tại giống như một con cá phơi khô xụi lơ trên ghế
sofa…
Cái người tên Tô Tín thì tinh thần vô cùng rạng rỡ đi nấu cơm trưa rồi.
Tôi liếc nhìn bóng dáng bận rộn của anh trong phòng bếp, trái tim lặng lẽ dâng lên cảm giác thỏa mãn.
Thỏa mãn thì thỏa mãn nhưng tôi vẫn cảm thấy mất mác, từ hôm nay trở đi tôi
không còn hoàn chỉnh như xưa nữa. Cũng khó trách, thứ bảy - thiên thời,
ghế sofa - địa lợi, một nam một nữ sống chung - nhân hòa, nhìn đến chén
cháo trên bàn trà đã chứng tỏ hôm nay tôi hoàn toàn bị ăn sạch… tôi thật xin lỗi gia đình nơi Giang Đông, thật xin lỗi dân chúng quê nhà, tôi
không còn là thiếu nữ thuần khiết, không còn là một công dân tốt, tôi im lặng hỏi ông trời, tại sao trên đời này tôi làm người lại đau khổ như
thế? T_T
--------
Tôi ăn năn hối hận nửa ngày, Tô Tín bưng chén đi ra, anh ngồi vào cạnh tôi, cau mày quan tâm hỏi: “Kỳ Nguyệt, em khỏe chưa?”
Tôi uốn éo trên ghế một hồi, không nhìn anh, có thể nghe được phía sau anh
đang bật cười, anh ôm mặt tôi quay lại, dụ dỗ tôi: “Ăn cơm đi rồi đi
tắm.”
Tôi vừa nghe đến cái này lại càng bực tức: “Ăn ăn ăn! Kết quả cuối cùng là chính mình cũng bị ăn!”
Tô Tín buông chén xuống, nghiêm túc nói: “Vậy phải làm sao? Rõ ràng là em nhào vào anh trước.”
“……….” Tôi lầm bầm: “Cái đó là không cẩn thận nên té vào.”
“Dù sao cũng là em nhào vào, anh chỉ phụ trách phối hợp thôi.”
“………..”
“Ăn cơm cho ngon đi.”
Tôi chống thân cố gắng ngồi dậy, eo vẫn còn rất đau, Tô Tín múc một muỗng
cơm đưa đến miệng tôi, tôi nhìn ngón tay trắng nõn thon dài của anh ngay trước mắt, dùng hết sức cắn lấy cái tay.
Tô Tín đau buông tay ra, muỗng rớt trên sàn.
Tôi cười vài tiếng, trừng mắt với anh, cắn răng nghiến lợi: “Anh không được trách em, vừa rồi em vừa chịu nỗi đau mà người thường không chịu nỗi
đấy.”
Chân mày anh giản ra, đưa bàn tay vừa bị tôi cắn bưng lấy mặt tôi, ngón tay cái nhẹ nhàng vuốt mặt tôi: “Thật xin lỗi.”
Sự dịu dàng của anh khiến tôi không nói được gì, chỉ cảm thấy chóp mũi đau xót.
Anh tiếp tục dịu dàng nói: “Kỳ Nguyệt, chuyển về với anh đi.”
Vừa trở về ký túc xá đã nhận được ánh mắt ai oán của Tân Hân: “Xem ra là cậu muốn dọn đi?”
Tôi bắt đầu lục lọi tủ đồ: “Ừm.”
“Hôm qua thấy bộ dạng đó của Tô cầm thú qua cửa sổ, tớ biết ngay là thể
nào con cá khô như cậu cũng hồn bay phách lạc, toàn bộ bay theo người họ Tô kia.”
Tôi xếp từng bộ đồ bỏ vào vali, lời nói của Tân Hân khiến mắt tôi ê ẩm,
tôi nhìn cậu ấy gặn từng chữ: “Dì Tân, cậu đừng nói tớ vứt bỏ cậu, tớ
luyến tiếc nhất là cậu mà tớ lại không bỏ được anh ấy, cá và gấu không
thể song hành với nhau, tớ muốn đi, tớ tới đó chăm sóc anh ấy vài ngày
rồi mấy ngày sau tớ sẽ lén quay về?”
“Thôi đi.” Tân Hân dựa người vào ghế, vung tay lên, “Nếu cậu không muốn
làm tớ… thất vọng thì, nhất định phải bắt trọn Tô Tín, trong hộ khẩu nhà anh ta phải có hai chữ Kỳ Nguyệt, không làm vợ anh ta được thì làm mẹ
kế.”
Tôi cảm động đến mức không chữi nổi, “Bây giờ tớ mới chân thật để ý tới, có được tình yêu thì không dễ dàng có được tình bạn, có được một người
bạn trai cũng chưa chắc so sánh được với một người bạn gái quý báu. Tân
Hân tớ yêu cậu!”
“Đừng có lấy thư tình làm tớ chua xót, Tín nhà cậu ở dưới lầu chờ kìa.”
Tân Hân rút khăn giấy hỉ mũi: “Đi nhanh đi, tớ cũng không muốn nhìn thấy cậu, một đi không trở lại cũng được, ngày ngày thấy nhau chán muốn chết rồi, nhìn tới nhìn lui cũng chỉ có một tướng một.”
Tôi xông tới ôm Tân Hân một cái thật chặt rồi xách vali chạy nhanh xuống lầu, không nhìn cô ấy khóc được, cô ấy mà khóc thì tôi cũng khóc ngay.
Tôi thật sự không muốn xa cô ấy.
--------------------
Đi xuống lầu, Tô Tín giúp tôi bỏ đồ và cốp xe, tôi đứng sững sờ ở đó không chịu lên xe.
Tô Tín nhìn tôi một chút rồi nói: “Sao lại lại là vẻ mặt hiên ngang lẫm liệt nhỉ?”
Mặt tôi đau khổ, “Có thể không hiên ngang lẫm liệt sao, em muốn một đi không trở lại.”
Tô Tín cưng chiều xoa đầu tôi: “Ừm, phải giác ngộ sớm.”
“…… T_T”
Anh thấy tôi nửa ngày không lên tiếng nên kéo tay tôi nói: “Lên xe đi, đừng luyến tiếc, về sau sẽ cho em thoáng khí một chút.”
Thoáng khí…. Thì ra người này biến tôi thành phạm nhân đem nhốt đi….
Chúng tôi đang ở lầu dưới ký túc xá nữ, ai đi ngang qua cũng quay lại
nhìn, mặt tôi nóng lên, muốn tránh tay anh ra mà anh lại càng nắm chặt.
Tôi liếc anh một cái rồi nhìn xung quanh, thầm thì: “Giữa ban ngày ban
mặt, đừng có lôi kéo, trai đơn gái chiếc còn ra thể thống gì.”
Tô Tín càng nắm chặt thêm: “Anh nắm tay vợ anh thì sợ cái gì?”
Trong lòng tôi ngay lập tức như có dòng mật ngọt chảy qua, nhưng vẫn còn bướng bỉnh mà cứng miệng: “Thật hận không thể PK chết anh…”
--------
Vì vậy cuộc sống giam giữ như trong tù chính thức bắt đầu, mỗi đêm đều là gi