
mái như vậy, trên đường đi đèn đỏ kẹt xe vẫn làm tôi vui vẻ, tôi vui sướng quá an tâm an tâm!
Quả nhiên chỉ là bệnh dạ dày! Hoan hô! Còn hại tôi lo lắng nhiều như vậy! (>.<)
Tô Tín nhìn tôi ca hát không khỏi cau mày: “Vui mừng thế sao?”
Tôi nghiêng đầu nhìn anh: “Chẳng lẽ anh không vui?”
Khóe môi anh cười yếu ớt: “Thật ra thì cũng không có gì khác nhau, có em là con riêng rồi, thêm một đứa nữa cũng không sao!”
Tôi mắng: “Anh mới là con riêng cả nhà anh mới là con riêng!”
“Kỳ Nguyệt, em phải nhấn mạnh lần nữa mình là con riêng sao?”
“Em…em đánh chết anh a a a a a.”
Lại đến đèn đỏ, diễ⊰n✶đ⊱ànßăñġ Ćħâűlê✶q⊱uý✶đ⊰ôn Tô Tín quay qua buộc chặt
cổ áo khoác tôi, dịu dàng nói: “Thật ra thì lúc em đi vào kiểm tra, anh
suy nghĩ, nếu có đứa bé cũng tốt, như vậy là có thêm một lý do em không
thể rời xa anh rồi.”
Tôi nhìn chăm chú vào gương mặt xinh đẹp của anh không lên tiếng, thật ra thì lúc đó tôi cũng có suy nghĩ như vậy,
chúng tôi có được coi là tâm ý tương thông không?
-----------------
Sự kiện mang thai coi như là xong, Tô Tín bắt đầu quản lý vấn đề ăn uống
của tôi, thay đổi thói quen không tốt của tôi. Tôi biết dạ dày của mình
vẫn luôn không khỏe, nên mặc cho anh xử lý, coi như là không vì bản thân mình cũng phải vì Tô Tín.
Mùa đông thành phố N năm nay lạnh khác thường, tôi không muốn đi ra ngoài, đáng tiếc cuộc thi tới gần không
thể không tới thư viện, cơ hội đi với Tân Hân và Lâm Tĩnh bắt đầu nhiều
lên.
Thư viện rất ấm áp, ấm áp như mùa xuân, Tân Hân nghe tôi kể
sự kiện kia, dùng sách che miệng cười: “Ai kêu ăn cho nhiều chi, không
ngờ bệnh dạ dày mà có thể hiểu lầm thành mang thai, có phải nếu tớ ngáp
một cái cậu sẽ liên tưởng đến tối hôm qua tớ vận động kịch liệt không?”
“Ai biết.” Tôi đọc sách chuyên ngành kế toán, nhàm chám thêm buồn bực nói:
“Cũng không biết lúc đó nghe nói mang thai người nào đó còn khẩn trương
hơn tớ?”
“Người nào? Tô cầm thú à?”
Tôi cầm cuốn sách lên đập vào đầu cô ấy: “Đi ăn cứt đi!”
Ánh mắt Lâm Tĩnh như muốn giết người, hai cái người này làm cái gì vậy, ở
đây là thư viện, có chút đạo đức được không? Đừng nói tớ quen các cậu.
Tôi và Tân Hân một trái một phải như bạch tuột quấn lấy cô ấy, diễღn。đàn。ßăñġ Ćħâű。lê。qღuý。đôn Lâm Tĩnh tàn ác đẩy chúng tôi ra.
Lúc này Ninh Tiểu Bạch mang ba ly chocolate nóng vào cho chúng tôi, Tân Hân nhận lấy, cười giận cậu ta: “Muốn nuôi em mập à?”
Tôi và Lâm Tĩnh cùng nhau làm động tác nôn mửa.
--------------
Tân Hân khôi phục trạng thái bình thường lại, Ninh Tiểu Bạch ngồi bên cạnh cô ấy, tôi ngậm ống hút nhìn hai người họ nửa ngày.
Chẳng biết tại sao thấy buồn cười, bắt đầu phát huy công lực nói lời độc ác:
“Woa, Tiểu Bạch, dì Tân được cậu làm nền đẹp lên rồi đấy.”
Tiểu Bạch lễ phép cười đáp: “Cám ơn.”
Tân Hân ho vài tiếng, tiếp lời tiểu Bạch: “Mỗi lần thấy thầy Tô và cậu đi
với nhau, tớ thấy thầy Tô như thần vậy, còn cậu chính là phàm phu tục
tử, vĩnh viễn không thể nào tu thành tiên được…”
“Giống nhau thôi.”
Tân Hân nhìn tôi vô tội. Nghiêm trang nói: “Người phàm Kỳ Nguyệt, đừng có
kéo chung một chỗ, nếu tớ nhớ không làm thì cậu sắp tới sinh nhật hai
mươi mốt tuổi? Hãy theo chúng tớ tới khi chết đi, đừng có kiểu mười
chính tuổi biết yêu thì coi mình mới mười tám tuổi, đừng giả bộ thanh
thuần yếu ớt.”
“Ừ, đúng vậy, ngài đây nói chuyện có tích đức chưa vậy, đừng có đâm sầm vào người khác như thế?”
“Vậy thì, cô nương này, năm nay chuẩn bị quà tặng gì đây?”
“Tớ cầu xin cậu làm ơn làm ơn làm ơn hàng nghìn hàng vạn lần đừng đan áo len cho tớ.”
Tôi nghĩ tới năm ngoái Tân Hân đưa cho tôi một cái áo lông rách mướp màu
hồng còn ép tôi mặc ra ngoài, đáy lòng đã mất hết hy vọng.
“Được, không đan áo len cho cậu, vậy thì khăn choàng cổ đi, tớ thấy ngoài
trường bán mấy thứ cũng khá tiện, có mười đồng một cuộn len, cũng tốt
đấy~~”
Tôi khóc không ra nước mắt: “Xin ngài…đừng…ngàn vạn lần đừng…”
Tiểu Bạch quả nhiên là người trong nhà, đa tình nói: “Em không cần dệt để anh cũng được.”
Tân Hân liếc tôi một cái, lên mặt muốn chết, ài con gái bị hư chính là như vậy~~
------------
Xem sách xong, tôi đeo khăn choàng cổ kỹ lưỡng, đứng ở thư viện gọi điện thoại cho Tô Tín.
“Alo?”
“Ừ, chuyện gì? Anh đang lên lớp.”
Tôi vội vàng nói: “Hả? Đang dạy, vậy em cúp đây.”
Anh cười cười: “Đừng cúp, anh ra khỏi phòng rồi, nói đi.”
“Không có gì, chỉ muốn anh một chút, sinh nhật ngày nào?” tôi ngượng ngùng nói.
Từ lúc Tân Hân nói chuyện sinh nhật, tôi mới giật mình nhớ tới quen Tô Tín lâu như vậy mà không biết sinh nhật anh ngày nào, tôi bắt đầu hận mình, đúng là một người bạn gái tồi.
Qua mấy giây tôi nghe Tô Tín thở ra, thích ý nói: “Kỳ Nguyệt, sinh nhật em là thứ ba tuần sau, đúng không?” Thật ra sinh nhật lần này có cũng được mà không có cũng không sao, tôi vốn
là người khá tùy tiện, nhưng mà cuối cùng cũng bị mẹ già chọn một ngày
chủ nhật triệu hồi về nhà làm sinh nhật qua tuổi hai mươi mốt.
Mẹ mời n người thân thích, đồng nghiệp của mẹ, nếu không nhờ sinh nhật lần này thì tôi không biết là tôi có nhiều người thân thí