Pair of Vintage Old School Fru
Giáo Sư Quá Dùng Sức

Giáo Sư Quá Dùng Sức

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322852

Bình chọn: 9.5.00/10/285 lượt.

g kết nối được, là giọng nữ không quen thuộc lắm, “Alo?”

“Kỳ Nguyệt có ở đó không?”

“Thầy Tô?” Giọng nói của người bên kia rất kinh ngạc nhưng nhanh chóng nhẹ

lại, “Tôi là Tân Hân, Kỳ Nguyệt đi đến phòng tự học rồi mà lại để quên ở phòng ngủ, có chuyện gì sao?”

Tô Tín cảm thấy mất mác, “Không có việc gì.”

“Thầy Tô đừng lo lắng, bây giờ Kỳ Nguyệt vô cùng chú tâm vào học tập, trong

đầu không hề tưởng nhớ tới bất kỳ người con trai nào, tôi cũng giúp thầy trông coi cô ấy đây.”

Tô Tín chua xót nhưng lại muốn bật cười,

cô ấy như bây giờ không sợ bản thân mệt sao? Nhìn Kỳ Nguyệt tự phấn đấu

vì bản thân, trong lòng anh rất vui.

Anh trả lời: “Vậy là tốt rồi, chuyện tôi gọi điện thoại mong cô đừng nói cho cô ấy biết.”

“Không nói?”

“Uhm.” Lòng Tô Tín cảm thấy tê dại, “Đừng để cô ấy phân tâm.”

“Thầy Tô, nếu không tôi đưa số điện thoại của tôi cho anh, anh gọi tới thì

tôi sẽ báo tình hình của cô ấy cho anh, một mình anh ở nước ngoài chắc

cũng rất đau khổ.”

Tô Tín cầu còn không được, vì thế mỗi tuần anh đều gọi cho Tân Hân nghe ngóng tình hình gần đây của Kỳ Nguyệt.

Cứ như thế một năm đã trôi qua, Kỳ Nguyệt lên năm ba đại học, đến kỳ nghỉ

đông. Ngoài dự liệu Tô Tín nhận được điện thoại của Tân Hân (vì Tô Tín

gọi qua thì không tốn tiền), Kỳ Nguyệt nằm viện do viêm ruột thừa cấp

tính, cuối cùng anh cũng không nhịn được, chờ tới giờ tan tầm thì đã thu dọn đồ về nhà, bây giờ anh chỉ muốn nhìn thấy Kỳ Nguyệt, chỉ muốn nhìn

thấy cô!

Anh đi đến thư phòng của Tô Triết, muốn lấy lại chiếc nhẫn.

Tô Triết ngước mắt nhìn anh, “Làm sao con biết chiếc nhẫn ở chỗ của ba?”

Tô Tín, “Con là con trai của ba.”

Tô Triết dựa vào lưng ghế nhìn anh, cười lạnh nói, “Ha ha, con lại muốn đi sao? Thời gian ước hẹn hai năm hình như mới qua có một năm.”

Tô Tín lạnh giọng nói, “Con không quan tâm nhiều như vậy nữa.”

Tô Triết lắc đầu không nói.

“Được.” Tô Tín quay người, “Con mua cho cô ấy cái mới, cái này ba cứ giữ lấy đi.”

Thấy Tô Tín quay người muốn đi ra khỏi cửa thì Tô Triết giận dữ quát lên: “Tô Tín, đứng lại!”

Tô Tín không để ý tới ông, Tô Triết bước ra khỏi chỗ ngồi đuổi theo, vừa

định kéo con trai lại thì tay đột nhiên bị ngăn cản, Hạ Mộng Phồn đứng

trước mặt ông, vẻ mặt bà tức giận hét lên với Tô Tín đã đi tới cửa:

“Tiểu Tín, chạy mau…”

“Bà tránh ra.” Tô Triết lạnh lùng nhìn bà, trong đôi mắt như có ngọn lửa đang nhảy nhót.

Đôi tay Hạ Mộng Phồn chống lên cửa, “Có chết tôi cũng không tránh ra! Ông có gan bước qua tôi thì hãy ra ngoài!”

“Bà…” sắc mặt Tô Triết xanh mét, giơ tay lên muốn đánh bà.

Hạ Mộng Phồn sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, xoay mặt qua một bên.

Mắt thấy sắp đánh lên mặt mình thì đột nhiên Tô Triết ôm lấy cổ bà, nhét bà vào lòng mình.

Hạ Mộng Phồn dùng sức đẩy ông ra, cầm túi xách bé nhỏ đánh ông nhưng ông

vẫn ôm chặt lấy bà, ông nói bên tai bà: “Mộng Phồn, ở lại đi.”

“Không ở.” Bà tiếp tục đánh ông, những cú đánh như mưa rơi vào lồng ngực ông.

“Tôi già rồi, tôi không còn chờ đợi được bao nhiêu cái mười năm nữa đâu.” Tô Triết thở dài sâu kín.

Ánh mắt Hạ Mộng Phồn nhu hòa xuống, không đánh ông nữa, nước mắt lưng tròng nói: “Vậy công ty ở trong nước của tôi thì sao?”

“Tôi đã chuyển tài sản công ty bà và tất cả quyền quảng cáo qua tên Tô Tín rồi.”

“Ông… ông… lão yêu quái ông đã sớm tính sẵn trăm phương ngàn kế rồi! Tôi còn

tự hỏi ông muốn Tô Tín đi làm quản lý cái gì! Không ngờ ông đã lên kế

hoạch hết tất cả.”

Tô Triết ôm chặt bà, “Ở lại đi, theo tôi đi dưỡng lão, để cho bọn nhỏ đi.”

Hạ Mộng Phồn gật đầu.

Thật ra thì đây chính là con đường thứ hai, chẳng qua là sớm hơn dự kiến mà thôi…

=== ====== Ống kính chuyển tới Trung Quốc vào ngày nào đó tháng nào đó năm nào đó === ======

Xuất viện được vài ngày tôi đều nằm trên giường ở nhà dưỡng bệnh, thức ăn

chứa nhiều dầu mỡ thì không dám ăn, cũng không biết ở bên kia đại dương

Tô Tín đang làm gì.

Bây giờ ở một bên Bắc bán cầu tưởng nhớ, đã một năm không thấy anh, không biết anh sống có tốt không.

Mẹ bưng cháo đến đầu giường, tôi nhận lấy…, mẹ ngồi xuống mép giường, lại

tiếp tục khuyên nhủ tôi, “Nguyệt Nguyệt à, dưỡng bệnh cho tốt đi rồi tới nghỉ hè đi xem mắt, cũng đã một năm rồi, càng ngày mẹ không còn cảm

giác tin cậy đối với tiểu Tín nữa.”

“Mẹ, con đang nghiêm túc học tập, không có thời gian nói chuyện yêu đương.”

Mỗi lần nói đến chuyện này tôi đều lấy học tập ra làm cái cớ.

“Con cũng đã 22 rồi! Đợi thêm nữa thì thành bà già mất, theo như thế hệ các con nói thì là gái ế đúng không?”

“Ế thì ế, ế thì ở nhà lo cho ba và mẹ thôi.”

“Ai muốn con nuôi.” Mặc dù lời mẹ nói bây giờ là đang giận trách tôi nhưng lại cười híp cả mắt.

Trong lòng tôi ấm áp, kéo tay mẹ già, “Mẹ, bây giờ con rất tốt, mẹ đừng lo lắng.”

Mẹ bĩu môi, bất đắc dĩ nói: “Tùy con thôi… tự con thấy vui vẻ là được.”

--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ----

Kỳ nghỉ đông vô tri vô giác trôi qua, học kỳ sau năm 3 thời khóa biểu càng ngày càng ít, thỉnh thoảng mới có giờ lên lớp. Vừa tới mùa xuân đã lười biếng lại còn mưa cả ngày nên hầu như tôi không ra ngoài