
ra, cái duy nhất tôi có thể làm
chính là chờ đợi và tin tưởng.
Chờ anh trở về, tin tưởng anh sẽ về.
=== ====== Thời gian quay về lúc trước khi từ Mỹ quay về nước === =======
Bầu trời xanh thẳm, khí hậu vô cùng tốt, ánh nắng mặt trời xuyên qua từng kẽ lá chiếu vào người Tô Tín.
Anh và Tô Triết hai người đang đi dạo dừng lại nghỉ ngơi trên cầu.
Im lặng một lúc lâu Tô Triết lên tiếng trước: “Chuẩn bị lúc nào kết hôn với con bé?”
Tô Tín sửng sốt rồi lập tức cười yếu ớt, “Đợi cô ấy tốt nghiệp.”
“Về nước kết hôn?”
“Uhm.” Tô Tín nhìn về phương xa, “Chắc là vậy.”
“À.” Tô Triết cười lạnh, “Lần này cho con về nước là muốn tìm người mẹ có dã tâm của con về, ai ngờ đâu người không tìm về mà chính mình cũng góp
vui vào đó.”
Tô Tín chống lên lan can trên cầu, cười cười không nói gì.
Tô Triết nói tiếp: “Con trai à, có nghĩ tới đưa con bé đến Mỹ sống không?”
“Di dân đến Mỹ?”
“Uh, bây giờ tuổi Kỳ Nguyệt cũng nhỏ, trong đại học nam sinh lại nhiều, chẳng lẽ con không muốn ngày ngày nhìn thấy con bé sao?”
“Cô ấy không chịu đâu, ba mẹ đều ở trong nước, việc học của mình còn chưa
hoàn thành hơn nữa…cô chắc chắn là không muốn con thấy.”
Tô Tín nói câu này thì chân mày cau lại hình như là đang nhớ tới hồi ức gì.
Tô Triết nhìn con, đôi mày rậm nhăn lại, “Con trai của Tô Triết làm sao mà không thể quyết đoán vậy? Năm đó ba dường như là cưỡng ép mẹ con đến
Mỹ, thời gian này thì còn phải chú ý nhiều hơn, khi Kỳ Nguyệt tới đây ba có thể tìm trường học tốt cho con bé hoàn thành việc học. Về phần ba mẹ con bé thì cũng có thể chuyển đến đây luôn, con cũng nhờ đó mà hiếu
thuận với ba mẹ vợ nhiều hơn.”
Tô Tín hơi chần chừ rồi lại hỏi: “Vậy không phải con trở về nước cũng vậy sao?”
“Muốn để người ba nuôi dưỡng con mười năm ở đây một mình?” Ánh mắt Tô Triết
sắc bén, “Nói thật là ba không hài lòng về Kỳ Nguyệt, Cherry không tệ
thì con lại không thích, cứ cố chấp tìm Kỳ Nguyệt. Lần đầu tiên ba thấy
Kỳ Nguyệt thì đã không thoải mái, nhưng là người con yêu nên khuyên nhủ
mình chấp nhận, những chuyện của các con ở Trung Quốc ba cũng nghe mẹ
con nói không ít, cũng giúp các con liên lạc với vài người bạn ở trong
nước xử lý. Hôm nay ba muốn cho con bé một hoàn cảnh tốt, cùng cố tình
cảm của hai đứa, cho hai đứa một tương lai sáng lạng mà con lại không
muốn?”
Tô Tín trầm mặc, Tô Triết thấy con trai không nói gì nữa thì xoay người bước đi.
Tô Tín thấy thế bước nhanh đuổi theo Tô Triết, nói: “Vậy thì con quay về hỏi thăm cô ấy xem sao?”
Cắn câu rồi, Tô Triết ngầm thở dài, “Để ba hỏi đi, con quá dung túng cho
con bé rồi, nếu con bé không đồng ý thì chắc chắn con sẽ không nói nữa.”
Tô Tín suy xét một hồi rồi đồng ý.
--- ------ ------ ------ ------ -----
Vé máy bay đã được chuẩn bị từ mấy ngày trước.
Tô Triết nhìn theo bóng lưng của Kỳ Nguyệt, cô gái nhỏ gầy mạnh mẽ, không
khác gì Hạ Mộng Phồn khi còn trẻ, ông không ghét Kỳ Nguyệt, lần đầu tiên nhìn thấy con bé chỉ cảm thấy như cách một thế hệ. Ông sợ con trai cũng theo gót mình, ông sợ sớm muộn gì con bé cũng ỷ lại vào con trai mình
đến nghiện mà đánh mất chủ kiến bản thân, hoặc là bị con trai mình tạo
áp lực cũng sẽ bộc phát ra đi như Hạ Mộng Phồn, xa cách mười năm, khổ sở này chỉ có mình ông biết.
Bây giờ nhìn lại, Kỳ Nguyệt thức thời, thông minh, bản thân lén lút ra đi nhưng vẫn để lại chiếc nhẫn làm tiền đặt cược. Chỉ hy vọng trong hai năm con bé có thể tôi luyện bản thân,
rèn luyện trái tim trở nên mạnh mẽ. Đau dài chi bằng đau ngắn, cũng hy
vọng con trai có thể kềm chế tâm tình mình, nó còn nhiều tiềm lực và tài hoa chưa phát huy, không thể để phụ nữ trở thành chướng ngại vật để
phát triển sự nghiệp.
Về phần chiếc nhẫn này, ông sẽ không cho
bất kỳ người nào, chờ hai năm sau Kỳ Nguyệt sẽ cho ông câu trả lời hài
lòng, sẽ trở thành phụ tá đắc lực cho Tô Tín. Ông sẽ Tô Tín chiếc nhẫn
này, trở về Trung Quốc tìm con bé.
Dĩ nhiên, những thứ này chỉ là mục đích thứ yếu của ông, ông chủ yếu là vì một người.
Bàn trà đã nguội, Tô Triết cầm chén, chậm chạp không uống.
Aizzz, cả đời làm quân tử thẳng thắng vô tư thế mà bây giờ phải làm tiểu nhân gian trá một lần.
Đôi mắt ông nheo lại, Hạ Mộng Phồng ơi Hạ Mộng Phồn, lần này tôi sẽ bất chấp mọi thứ chỉ vì muốn bà trở lại bên cạnh tôi.
Nếu Kỳ Nguyệt lựa chọn ở lại thì với tình tình của bà, cũng sẽ ở lại.
Nếu Kỳ Nguyệt lựa chọn ra đi, bà cũng không thể không ở lại.
Hai con đường, không thể có một chút sơ xuất.
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ --------
Ngày hôm sau, ba người nhà họ Tô ngồi trên xe đi công viên chơi, trò chuyện
rất vui vẻ, Tô Triết lái xe, Tô Tín và Hạ Mộng Phồn kể lại những chuyện
buồn cười lúc ở Trung Quốc, nói đi nói lại cũng không rời hai chữ Kỳ
Nguyệt, Tô Triết khẽ nhíu mày.
Đột nhiên Hạ Mộng Phồn hình như
nhớ tới cái gì, chợt hỏi: “Tiểu Tín à, con dâu nhà ta bình thường mỗi
tháng dì cả tới vào ngày nào?”
Tô Tín không ngờ bà lại hỏi cái này, gương mặt ửng đỏ, suy nghĩ một lát rồi nói, “Hình như là mấy ngày cuối tháng ==”
“Hôm nay là ngày mười! Ngày mười! Không phả