
c có lỗi, hôn nhẹ một cái trấn an cô. “Anh biết, anh thật xin lỗi.”
Nhìn Du Chính Dung đã bình tĩnh trở lại, cũng gần như có thể nói lý,
Hạ Hiểu Úc lúc này mới oan ức mà dặn dò : “Vậy sau này anh không nên như vậy nữa, không được bắt nạt em như vậy !”
Nói đến đây, khuôn mặt cô lại đỏ lên.
Ngoài dự đoán chính là Du Chính Dung mới vừa ôn nhu xin lỗi, giờ phút này lại mỉm cười quỷ dị.
Anh chậm rãi lắc đầu, hôn lên đôi mắt mỹ lệ kia.
“Thật xin lỗi, anh làm không được.” Anh chậm rãi nói, phảng phất như lời thề: “Anh nhất định sẽ tiếp tục bắt nạt em !”
Thì ra cảm giác ghen sẽ khó chịu như vậy.
Du Chính Dung từ nhỏ đến lớn có thể nói là thuận buồm xuôi gió,
bất luận về học tập hoặc công tác đều rất thuận lợi. Năng lực cùng tính
toán của anh là một nguyên nhân, mà diện mạo anh nhã nhặn tuấn tú, nói
năng cử chỉ ôn nhã, cũng làm cho con đường anh đi trôi chảy hơn so với
người bình thường.
Dĩ nhiên không thể nói được là không hề thất bại, nhưng nghiêm túc mà nói, khi anh muốn gì đó, còn không có không chiếm được, nhưng chỉ cần
cố gắng cuối cùng cũng sẽ nắm được trong tay.
Mãi đến khi gặp Hạ Hiểu Úc.
Tuy rằng vừa thấy liền động tâm, lại phải giấu kín suốt một học kỳ,
chờ sau khi hai người không hề có quan hệ thầy trò, mới bắt đầu theo
đuổi. Mà cô rất ngây ngô, còn không hiểu được như thế nào là cự tuyệt,
Du Chính Dung trong cơ thể hỗn loạn xao động khát vọng cùng dục niệm,
phải phanh xe lại, nhiều lần kiềm chế.
Và hiện bây giờ, giữa trưa cuối tuần sau, biết rõ cô là theo người
đàn ông khác đi ra ngoài — tuy rằng cô lần nữa nhấn mạnh Giang Thành Bân chính là bạn tốt — mà cõi lòng Du Chính Dung đầy ghen tỵ cùng không
vui, cũng không thể biểu hiện ra ngoài, từ đầu tới cuối chỉ bày tỏ kháng nghị quá yếu ớt, nhưng vẫn là bị đôi mắt phượng căm giận trừng mắt mà
liếc lại.
“Anh chỉ là nói, chuyện ở phòng thí nghiệm của anh xong có thể
đi qua đón em, chỉ cần em nói cho anh biết một tiếng, mặc kệ các
em hẹn gặp ở đâu cũng không sao.”
Du Chính Dung uổng công đấu tranh.
“Không được !”
Hạ Hiểu Úc lập tức bác bỏ, đặc biệt kiên định, không hề có cửa để thương lượng.
Đùa giỡn cái gì, để cho Giang Thành Bân thấy Du Chính Dung tới đón
cô, này căn bản chính là đổ thêm dầu vào lửa, làm không tốt Giang Thành
Bân còn có thể nghĩ là cô cố ý thị uy.
“Hiểu Úc……” Du Chính Dung dùng giọng nói dịu dàng, bắt đầu cố gắng xuống nước.
Vị tiểu thư trước mặt này ăn mềm không ăn cứng, mè nheo năn nỉ cô,
muốn so với dọa cô hoặc uy hiếp cô hữu hiệu hơn nhiều. Trải qua mấy ngày ở chung thân thiết, anh đã tìm được điểm này.
Không nghĩ tới lúc này đây, Hạ Hiểu Úc kiên trì kì lạ.
“Không được, không được.” Cô mạnh mẽ lắc đầu, “Chỉ là đi uống trà,
Giang Thành Bân trước bữa tối sẽ về lại quân đội, cho nên em sẽ không đi lâu lắm. Không cần anh đón, anh không cần đi !
Nhìn cô một bộ trang phục thoải mái lại toát ra vẻ xinh đẹp, cũng
không quay đầu lại rời đi, Du Chính Dung chỉ cảm thấy thất bại tới cực
điểm.
Tại sao có thể như vậy đây ?
Anh biết đánh ngay từ đầu, chính là tự mình áp dụng thế công chủ
động, kiên trì muốn tham gia vào cuộc sống của cô. Từ kiên nhẫn dụ dỗ cô từ kinh hoảng đến sau khi chấp nhận, anh nghĩ đến con mèo nhỏ này đã
muốn phục tùng, kết quả, lại đột nhiên bị móng vuốt mèo mà cào bị thương !
Từ Hạ gia lái xe trở lại trường học, cảm giác thất bại của Du Chính Dung vẫn không có biến mất.
Với anh mà nói, này cũng là lần đầu mới trải qua. Trước kia thời học
đại học, đi nước ngoài du học đến sau khi kết giao bạn gái, đều là bằng
tuổi, quá trình học giống nhau, hai bên thế lực ngang nhau, hơn nữa cả
hai điều kiện lại cực tốt, khiến cho anh chuyện tình cảm đến đều xem như là trôi chảy, không cần tốn nhiều tâm tư, cho dù chia tay cũng rất vui
vẻ.
Mà lúc này đây, gặp mặt Hạ Hiểu Úc, anh thật sự là gặp khó khăn.
Tuổi trẻ, đơn thuần cũng không có nghĩa là dễ dàng bị lừa, ngược lại, tuổi còn rất trẻ, kia mới biết có rất nhiều sự chênh lệch không biết
nên khóc hay cười mà kiên trì.
Hiểu Úc hiện tại tỏ thái độ rất rõ ràng, tình bạn cùng tình yêu, cô sẽ không chút do dự mà lựa chọn tình bạn trước.
Tình bạn của cô cùng Giang Thành Bân …… có thật sự than thiết như vậy không ?
Anh rốt cuộc so với Giang Thành Bân làm sao có thể kém hơn ?
Vào phòng nghiên cứu, tâm tư anh chuyển tới công việc.
Trong núi báo cáo của học sinh, đống số liệu thí nghiệm, nhưng anh
không cách nào duy trì sự tập trung, suy nghĩ vẫn không ngừng thoát đi
khỏi sự khống chế của anh, không tự chủ được mà đoán, hiện tại người
trong lòng của anh đang làm cái gì.
Là đang trò chuyện vui vẻ về tình hình gần đây ? Hay là đang nghiên
cứu thực đơn có những món gì ? Hỏi tình hình Giang Thành Bân tham gia
quân ngũ ? Mà Hiểu Úc…… có thể đối Giang Thành Bân nói, gần đây cùng anh có “tiến triển” hay không?
Hiểu Úc biếng nhác, quyến rũ lại mang cảm giác hồn nhiên, nhiệt tình lại có e lệ làm người ta yêu thương ……
Khi anh lần thứ hai lại lâm vào suy nghĩ ấy, thì bị tiếng đập cửa hơi vội vàng làm bừng tỉnh.
Một người trung niên mập mạp,