
n vẫn không dám làm trái ý ông, nên vẫn tiếp tục
nấu những món đó.
Nhưng
đúng là gần đây ông thường đau đầu, chóng mặt...
Thu
Thần thấy rõ thái độ của ông, "Ông nên ăn nhiều rau hơn một chút".
Cô
không nhắc tới chuyện bảo ông không nên ăn thịt lợn nữa, mà chỉ gắp thêm rau
vào bát. Tuy Thạch Trấn Đường cứng miệng nhưng lại ngoan ngoãn bỏ miếng thịt
xuống và ăn rau.
Thạch
Chấn Vũ và Băng Lan thấy thế, ai cũng buồn cười nhưng lại không dám cười. Ông
nội đã bị Thu Thần thuyết phục rồi.
Ăn được
nửa bữa, Thu Thần tuyên bố: "Từ nay về sau để cháu lo cơm nước! Buổi sáng
cháu mua đồ cho cửa hàng nhân tiện mua luôn đồ cho nhà mình .
"Đã
kết hôn rồi, còn mở cửa hàng gì nữa", -Thạch Trấn Đường khó chịu ra mặt.
"Đương
nhiên rồi, đó là cửa hàng và cũng là công việc của cháu!"
"Đàn
bà thì phải ở nhà lo cho chồng chăm sóc con, sao lại còn ra ngoài làm việc?
Việc này mà đồn ra ngoài thì thể diện của nhà này để đâu?"
Thạch
Trấn Đường xem ra rất khó chịu. Thu Thần liếc nhìn Thạch Chấn Vũ, cô muốn được
anh ủng hộ, nhưng anh lại nhăn mặt, hình như anh cũng không tán thành việc cô
tiếp tục mở cửa hàng.
Gay
rồi! Quả thật là cô chưa từng nghĩ tới điều này.
"Việc
nhà cháu sẽ lo. Ban ngày cháu sẽ làm việc ở quán, buổi tối thì nhờ người giúp.
Mà quán là ước mơ của cháu, cháu không từ bỏ đâu", cô kiên định.
"Nói
vớ vẩn! Đàn bà thì mơ với mộng gì. Lấy chồng rồi thì phải ở nhà chăm sóc gia
đình "
"Ông
nội, đừng nói nữa! Cứ để Thu Thần lảm gì mà cô ấy muốn", Thạch Chấn Vũ mở
lời. Xem ra tuy không tán đồng nhưng anh vẫn ủng hộ cô.
Trong
nhà họ Thạch, tuy ông nội là người cao tuổi nhất nhưng ý kiến của Thạch Chấn Vũ
mới là quyết định cuối cùng. Thạch Trấn Đường tuy nói nhiều nhưng cũng không có
tác dụng gì.
Ăn cơm
xong, Thạch Chấn Vũ nói với Thu Thần: "Lát nữa sẽ tới nhà trọ của em
chuyển đồ".
Đồ đạc
của Thu Thần đều để ở nhà trọ.
“Vâng!"
Lúc Thu
Thần và Băng Lan rửa bát, dọn dẹp xong thì Thạch Chấn Vũ đã ngồi ở phòng khách
đợi cô.
Khi hai
người đi, Băng Lan gọi với theo:
"Anh
Thạch, em có việc này muốn bàn với anh."
"Việc
gì thế?"
Băng
Lan sợ sệt ngẩng đầu nhìn anh, vặn vẹo ngón tay. Mỗi lần có việc khiến cô căng
thẳng hoặc phải nhờ anh giúp đỡ, cô đều làm như thế.
"Anh
Thạch... nếu như em nói… nếu như… em muốn đi New York để tiếp tục học nhạc
thì... anh có đồng ý không?"
"New
York?" Chú chim nhỏ trưởng thành dưới đôi cánh che chở của anh bây giờ
bỗng muốn bay tới một nơi xa xôi như thế rồi sao?
"Xa
quá." Không! Anh không chấp nhận! Anh không muốn cô rời xa anh! Bởi có thể
cô sẽ bị tổn thương.
"Em
không đi một mình. Có bạn... có bạn sẽ đi cùng và chăm sóc em..."
"Là
cậu ta? Em định đi cùng Sở Hạo?" Không được! Anh không cho người khác cướp
cô đi.
Anh nắm
chặt tay Băng Lan.
"Vâng
ạ. Anh Thạch anh đừng lo Sở Hạo rất tốt với em, em tin anh ấy."
"Anh
không tin!", anh hét lên, "Em hiểu cậu ta tới chừng nào? Cùng một
người đàn ông xa lạ tới nơi xa xôi như thế có thể em sẽ bị cậu ta bán đi mất!
Có thể em sẽ bị cậu ta lừa! Có thể sẽ xảy ra bất cứ chuyện gì! Lúc đó em làm
thế nào?".
"Sở
Hạo không thế đâu ạ. Anh vẫn chưa hiểu anh ấy, lần sau em sẽ đưa anh ấy về
nhà..."
"Không
cần! Dù thế nào anh không chấp nhận!"
"Chấn
Vũ!", Thu Thần cất tiếng. Cô nhẹ nhàng kéo Thạch Chấn Vũ ra, nhìn anh với
anh mắt kiên định. "Bình tĩnh một chút, anh không có quyền ngăn cản Băng
Lan."
Lời nói
của Thu Thần như một gáo nước lạnh dội lên đầu anh. Anh không có quyền… đúng,
đúng như cô nói. Anh thực sự không có quyền. Họ không phải quan hệ máu mủ, anh
là gì của cô? Anh có quyền gì mà ngăn cấm cô?
"Em
biết anh không muốn rời xa Băng Lan, anh lo lắng cho cô ấy, nhưng Băng Lan có
cuộc sống riêng của mình, anh không thể lo lắng chăm sóc cho cô ấy cả đời được.
Đã đến lúc Băng Lan tự quyết định cuộc sống của mình rồi."
Anh
biết Thu Thần nói có lý, anh cũng biết, có điều...
"Buông
tay ra đi anh!" Thu Thần nắm lấy tay anh, cho anh niềm an ủi và sức mạnh.
Cuối
cùng anh cũng buồn bã gật đầu, cảm giác đó giống như tách rời một phần thân
thể...
Mỗi một ngày qua đi, tôi lại càng không
thể ngăn mình thêm yêu anh...
Yêu anh, thích nhìn anh ăn cơm tôi nấu.
Yêu anh, thích nghe anh nói những lời
phấn khởi.
Yêu anh, thích nhìn nụ cười mãn nguyện
của anh.
Tôi thích những điều thật bình thường và
đơn giản: anh đã no, anh thoải mái, anh bình an, anh hài lòng, anh khỏe mạnh,
anh vui vẻ.
Autumn
Trên
đường về nhà trọ của Thu Thần, Thạch Chấn Vũ luôn yên lặng. Anh chỉ chăm chăm
nhìn tấm kính chắn gió, tay nắm vô lăng mà như muốn bóp nát nó. Thu Thần thậm
chí còn nghi ngờ liệu anh còn nhớ đến sự tồn tại của cô không.
Đương
nhiên... anh đang nghĩ tới Băng Lan!
Tuy sớm
đã chuẩn bị tâm lý, cũng tự cho rằng mình là người kiên cường, mạnh mẽ, nhưng
Thu Thần vẫn cảm thấy đau lòng.
“Tới
rồi! Rẽ phải!" Cô chỉ chỗ cho anh dừng xe, hai người cùng lên lầu.
"Đợi
em một chút. Em xong ngay." Thu Thần nói xong, đi vào phòng mình để Thạch