
với cô, cho nên cô cũng không để tâm.
Công ty
của Thạch Chấn Vũ thì ở ngay bên cạnh. Thỉnh thoảng Thu Thần lại qua đó và mang
theo ít đồ điểm tâm cho công nhân. Tính cách cô nhiệt tình thoải mái nên rất
được lòng mọi người.
Thu
Thần cho người khác cảm giác tin tưởng, rất nhiều người muốn được tâm sự với
cô. Đây cũng là nguyên nhân mà cửa hàng của cô làm ăn rất thành công.
Hầu hết
các công nhân đều thân thiết với cô, không có khoảng cách giữa bà chủ và nhân
viên. Họ đều thoải mái chia sẻ với cô những vấn đề về khách hàng, mức lương
thấp, công việc quá nhiều, phúc lợi không tốt…
Hôm nay
Thu Thần đang cùng mấy người lái xe vừa trả hàng và nhân viên văn phòng quây
quần nói chuyện. Họ than thở sắp tới dịp Trung thu, lượng vận chuyện hàng hóa
gấp hai, ba lần so với những ngày thường…
“Cái
gì? Vào dịp Trung thu hằng năm, công ty chỉ phát phong bì và bánh Trung thu à?”
“Đúng
đấy! Lại còn toàn là bánh cùng một hãng nữa, ai cũng phát ngát rồi.”
Đây quả
thực là phong cách của Thạch Chấn Vũ.
“Nói
với ông chủ ấy! Bảo anh ấy đổi đi chứ!”
“Ai
dám? Vừa nhìn thấy ông chủ là chân tay đã mềm nhũn ra rồi.”
Thu
Thần thích thú cười: “Đúng đấy! Lúc nào cũng giơ cái bộ mặt thị uy đó ra.”
Tới bây
giờ cô vẫn không hiểu, rõ ràng anh rất đẹp trai, lại trẻ trung, tại sao lúc nào
anh cũng nghiêm túc, làm ai cũng kính sợ…
Phòng
làm việc đột nhiên yên tĩnh. Sự yên tình kỳ quặc, giống như có một trận gió
lạnh vừa thổi đến.
Đầu
tiên là có người tròn mắt nhìn ra ngoài cửa, sau đó sắc mặt mọi người đều thay
đổi, rồi họ quay đầu lại, cười gượng: “Ông… ông chủ…”.
Hóa ra
là Thạch Chấn Vũ bước vào. Sự xuất hiện của anh lập tức tạo cho người khác áp
lực thật lớn.
“Thu
Thần? Em làm gì ở đây?”, Thạch Chấn Vũ nhăn mặt. Nhìn thấy Thu Thần đang ngồi
gần mấy người đàn ông, trong lòng liền cảm thấy không thoải mái.
Thu
Thần nhìn anh, rồi lại nhìn mấy nhân viên nhưve
sầu sợ lạnh kia, đột nhiên nảy ra kế.
“Bọn em
đang thảo luận.”
“Thảo
luận cái gì?”
“Là như
thế này! Công nhân nói gần đây công việc rất vất vả. Hay là sau tết Trung thu,
khi công việc giảm bớt rồi, chúng ta sẽ tổ chức cho nhân viên một chuyến du
lịch.” Đôi mắt Thu Thần sáng lên, có vẻ rất hài lòng vì ý tốt mà mình vừa nghĩ
ra.
“Tổ
chức chuyến du lịch cho nhân viên.” Trong phòng làm việc, rất nhiều người ồ
lên.
“Đúng
đấy! Tổ chức chuyến du lịch cho nhân viên. Công ty làm cho tới bây giờ mà chưa
lần nào tổ chức cho nhân viên đi du lịch cả.”
“Anh có
tăng phụ cấp cho họ mà”, Thạch Chấn Vũ nhăn mặt.
“Nhưng
mọi người vẫn chưa có lần nào đi du lịch cùng nhau.”
Anh yên
lặng.
“Việc
này cứ giao cho em! Nếu mấy tháng này doanh thu của công ty đạt tiêu chuẩn thì
chúng ta sẽ đi chơi!”
Tiếng
vỗ tay vang vọng trong phòng làm việc.
Thạch
Chấn Vũ nghe xong không thể không thừa nhận, ý kiến của Thu Thần rất đúng.
“Được
rồi”, anh chậm rãi gật đầu.
Ngày
nghỉ cuối tuần sau tết Trung thu đó, Công ty vận chuyển Bàn Thạch nghỉ hẳn hai
ngày.
Địa
điểm mà công ty chọn để tổ chức du lịch cho nhân viên là làng du lịch YoHo ở
Khẩn Đinh [1'>. Sau một ngày với các hoạt động trên nước, lúc mặt trời xuống
núi, dưới sự sắp xếp của Thu Thần, mọi người cùng đốt lửa trại bên bờ biển và
tổ chức một bữa tiệc đồ nướng.
[1'> Khẩn Đinh: Tên một
vùng đất khai khẩn ở phía cuối miền Nam Đài Loan. Nay thuộc huyện Bình Đông,
tỉnh Đài Loan.
Thạch
Chấn Vũ không biết đã bao lâu rồi không ăn thịt nướng. Thực ra, từ khi ba mẹ
qua đời, lúc nào anh cũng bận bịu kiếm tiền, chưa từng tham gia các buổi gặp
mặt với bạn bè. Thế nên anh cũng không biết lúc này mình phải làm gì.
Còn Thu
Thần đang chơi đùa rất vui vẻ.
“Trời
ạ! Anh đang làm gì đấy?”
Thạch
Chấn Vũ đang chỉ huy nhân viên đốt lửa, anh quay đầu lại thì thấy Thu Thần đang
rất ngạc nhiên nhìn mình.
“Sắp
xếp công việc”, anh nói.
Thu
Thần trừng mắt ngạc nhiên: “Anh đúng là hết thuốc chữa rồi!”.
Cô vỗ
vỗ lên trán mình ra vẻ không chịu nổi. Sau đó cô nắm tay và kéo anh đi chỗ
khác.
“Đi đâu
thế?”
“Đi đâu
cũng được.”
“Nhưng…”
“Không
nhưng gì cả. Chúng ta tới đây là để nghỉ ngơi, anh không nhớ sao? Anh không nên
quản lý nhân viên như thế, thoải mái một chút. Anh yên tâm, bọn họ sẽ tự xử lý
xong hết. Ok? Ôi, giờ biển ở đây mát quá! Yeah…”
“Thu
Thần…”, anh ngừng nói. Bởi Thu Thần đang cởi áo khoác trắng của mình ra, để lộ
một bộ đồ tắm màu đỏ rất gợi cảm và chạy xuống biển.
“Chết
tiệt!” Cô ấy lại mặc cả bộ đồ gợi cảm thế này đấy! Anh giống như một chú bò tót
nhìn thấy lá cờ đỏ đang phấp phới bay, trong mắt lập tức có đầy những tia máu.
“Tống
Thu Thần! Quay lại ngay cho anh.”
Sau khi
hét lên, anh chạy từng bước dài tới chỗ cô, ôm thật chặt cô vào lòng, che chắn
mọi ánh nhìn của bất kỳ người đàn ông nào. Nụ cười quyến rũ của cô và tiếng hét
tức giận của anh cùng vang vọng trên bờ cát…
“Hi, vợ
chồng sếp tình cảm chưa kìa!”
“Có sếp
bà ở đây, xem ra sếp ông cũng không tới mức đáng sợ lắm.”
Bên
đống lửa, các nhân viên bắt đầu tám chuyện…
“Woa!
Sếp khỏe ghê! Nhìn sếp