The Soda Pop
Giày Thủy Tinh Nối Duyên

Giày Thủy Tinh Nối Duyên

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321853

Bình chọn: 9.00/10/185 lượt.

ôm vợ kìa! Thế mới là đàn ông thật sự chứ, gợi cảm

quá!”, các cô gái than thở.

“Tiếc

là không nhìn thấy thân hình hoàn hảo của sếp bà…”, đương nhiên đây cũng là một

kiểu than thở khác.

Một lúc

sau, khi Thạch Chấn Vũ và Thu Thần ướt sũng từ dưới biển đi lên, mọi người

không nói không rằng mà cùng đưa ánh nhìn về phía khác, ai cũng tỏ vẻ mình đang

bận bịu.

“Ôi!

Thơm quá!”, Thu Thần ngửi thấy mùi thịt nướng, hào hứng reo lên.

“Hai

sếp thử món sườn bò này đi”, lập tức có người mang tới.

“Cảm

ơn!”, Thu Thần cắn một miếng, “Ngon quá!”, sau đó đút cho Thạch Chấn Vũ.

Thạch

Chấn Vũ không quen thể hiện tình cảm trước mặt người khác, hai tai ửng đỏ.

Nhưng

Thu Thần thì không ngại ngần gì, cứ anh một miếng, em một miếng ngon lành.

Biểu

hiện của Thạch Chấn Vũ là muốn từ chối, nhưng lại không nỡ, khiến nhân viên

phải mím miệng cười, không dám để sếp nhìn thấy.

Nướng

thịt xong, mấy cô gái kéo Thu Thần tới trước trại lửa.

“Chị

Thu Thần, chúng mình cùng hát!”

Có một

anh chàng mang theo guitar, đang đàn hát.

Thạch

Chấn Vũ ngạc nhiên nhận ra, đó là một lái xe to cao nhất công ty. Làm việc với

nhau bao nhiêu năm nay mà anh không biết cậu ấy biết đánh guitar.

Ngược

lại, chưa đầy một năm mà Thu Thần đã thân với tất cả mọi người. Anh nhìn cô

đang được mọi người vây quanh, thấy cô đang vui vẻ ca hát…

Trời!

Hóa ra cô ấy cũng là một con sâu nhạc! Lại là một điều mà Thạch Chấn Vũ không

biết.

Tuy

giọng hát không hay lắm, nhưng cô không hề tỏ ra ngại ngần, trái lại còn làm

cho không khí của buổi tiệc càng thêm náo nhiệt, mọi người cùng cười nói vui

vẻ.

Hát

xong một bài, cô đến bên anh, hai má còn ửng hồng vì sự hăng hái vừa rồi.

“Thế

nào? Em hát có hay không?”

“Hay”,

Thạch Chấn Vũ không do dự trả lời, khiến Thu Thần bật cười, “Nói điêu!”.

Lửa

trại chiếu lên khuôn mặt kiều diễm hồng hào của cô, Thạch Chấn Vũ nhìn mà xao

động.

Anh

quên mất trước đây khi nhìn Băng Lan, có phải cũng là cảm giác này. Trên thực

tế, anh càng ngày càng ít nhớ tới Băng Lan. Cuộc sống và tình cảm của anh bây

giờ gần như đều bị Thu Thần chiếm giữ…

Nhận được rồi,

Tình yêu và sự lưu luyến của anh;

Nhận được rồi,

Từng giọt ký ức ngọt ngào và tươi đẹp;

Nhận được rồi,

Tình cảm dành cho anh;

Phải chăng em đã có thể,

Mang nụ cười ly biệt.

Autumn

“Gần

đây cô với tảng đá ấy thế nào rồi?”, A Quý vừa lau cửa kính vừa nói chuyện với

Thu Thần.

“Cũng

không tồi!”, Thu Thần trả lời rất nhanh, dáng vẻ hạnh phúc.

“Ồ? Nói

thế hóa ra ván bài trước đây của cô là đúng à? Chúc mừng cô! Không ngờ chưa đầy

một năm, cô có thể giành được tình yêu của tảng đá ấy.”

Thu

Thần cúi mặt: “Đâu có, anh ấy vẫn chưa yêu tôi.”

“Sao cô

biết được.”

“Đàn

ông thường rất khó quên người yêu đầu tiên, đặc biệt là anh ấy, anh ấy là người

rất chung tình.”

“Chuyện

này rất khó nói, tôi thấy anh ta đối với Băng Lan cũng chỉ là tình cảm của anh

trai với em gái thôi, nếu không làm gì có người đàn ông bình thường nào lại

sống chung với người mình yêu hơn chục năm mà không có xảy ra chuyện gì đó. Ờ,

đúng rồi! Nói không chừng…”, anh nhìn Thu Thần, “Này, anh ấy bình thường đấy

chứ?”.

Thu

Thần đỏ ửng mặt: “Anh ấy rất bình thường…”.

A Quý

cười rất gian xảo: “Tốt! Thế là quá hạnh phúc rồi! Cô yên tâm đi, đàn ông như

anh ta, không có chuyện lên giường với một người mà mình không có tình cảm, chứ

đừng nói tới chuyện kết hôn. Điều này chắc chắn là cô có chỗ đứng rất quan

trọng trong lòng anh ta”.

Thật

không? Cô có thể ôm ấp chút hy vọng đó chứ?

Lời nói

của A Quý khiến Thu Thần cảm thấy nghẹn ngào. Gần một năm nay, lúc nào cô cũng

nơm nớp lo sợ, lúc nào cũng nhắc nhở mình không được kỳ vọng, lúc nào cũng cẩn

thận giữ gìn không để anh phát hiện…

“Này!

Ông xã cô tới kìa”, giọng của A Quý đánh thức Thu Thần đang chìm đắm trong suy

nghĩ.

“Hả?”,

cô ngạc nhiên nhìn Thạch Chấn Vũ bước vào. Từ khi kết hôn, anh không cần vì

muốn tìm cô nói chuyện mà đến uống rượu, cũng rất ít tới quán. “Sao anh lại tới

đây?”

Anh

lúng túng, đang lúc Thu Thần ngạc nhiên thì anh đã đưa một bó hoa tulip trắng

từ phía sau ra: “Hôm nay… à… là kỷ niệm một năm ngày cưới…”.

Thu

Thần hoàn toàn sững sờ, một hồi lâu không thốt nên lời, những giọt nước mắt

tuôn trào…

Thạch

Chấn Vũ càng lúng túng. Anh không hiểu tại sao Thu Thần lại khóc, anh vốn dĩ

muốn làm cô vui vẻ.

“Em

không thích loại hoa này à? Anh đã làm gì sai sao?”

“Không!”,

Thu Thần vội vàng huơ tay, giật lấy bó hoa trong tay anh, ôm anh thật chặt.

Đây là

hoa mà anh tặng cô!

“Em vui

lắm! Rất vui! Cám ơn anh!”

Thạch

Chấn Vũ thở phào. Anh không có kinh nghiệm nào về việc chọn quà cho phụ nữ.

Trước đây anh còn có Thu Thần làm cố vấn, nhưng bây giờ anh không thể làm như

thế, bởi người anh tặng chính là cô…

“Em có

thể đi được không? Anh đặt một bàn tiệc hai người ở Marco Polo.”

“Được

chứ!”, Thu Thần trả lời ngay. Cô cảm thấy như sau lưng là ánh mắt oán giận…

“A

Thần, cô lại muốn chuồn hả…”, A Quý nghiến răng nói.

“Xin