
à nhiều kiểu tâm hồn trên
thế giới, không phải là mình rời xa miền bắc, là mình rời xa chính mình trong quá
khứ.
Mình
thay đổi đến mức ngay cả chính mình cũng thấy xa lạ, tất nhiên cũng khiến anh
xa lạ. Chỉ khi viết thư cho anh, mình mới được trở về là chính mình của trước
kia. Cái tôi nào mới thực sự là của chính mình? Cái tôi nào là cái tôi giả tạo?
Một
người đang từ biệt với quá khứ của anh, có phải cũng có nghĩa là anh bắt đầu
trưởng thành rồi không? Có phải cũng có nghĩa là anh bắt đầu thay đổi những
tháng ngày trẻ trung, đi về nơi có sự chín chắn?
Nếu
như thay đổi và từ biệt lại là đau khổ và tàn nhẫn đến thế, thì mình thà không
cần.Bởi vì, thiên thần cũng có lúc đau lòng.
Tiểu
Khê thường chê cười mình, nói mình là thiên hạ đệ nhất ngốc.
Cậu
ấy nói không sai chút nào. Mình ngốc thật!
Đối
với em, cái thứ tình cảm ấy với anh, trong đời cũng chỉ có một lần. Vừa nghĩ
đến cả đời này không còn được tiếp tục yêu anh nữa, em chỉ muốn khóc. Mà anh
biết đấy, trước kia em không thích khóc. Kể từ cấp hai quen anh tới giờ, kể từ
lúc chúng mình bất giác dùng sự động viên cổ vũ lẫn nhau để chiến thắng khó khăn
tới giờ, kể từ lúc ở trước cửa trung tâm chiếu phim, anh đuổi theo bà lão để
mua cho em Häagen-Dazs tới giờ, kể từ lúc chúng ta cùng nhau cười hoặc khóc để
đi qua những ngày tháng khó khăn tới giờ, em cảm thấy em đã có quá nhiều rồi.
Em
không nên đòi hỏi thêm ở anh cái gì nữa. Có thể cùng anh đi qua bao nhiêu ngày
tháng như thế với em đã là đủ rồi.
Chỉ
là từ nay về sau, hễ cứ nghĩ đến không thể vì anh, dù chỉ sẻ chia một chút
chuyện nhỏ nhặt, em lại thấy đau lòng.
Mùa
hạ mang theo hơi nước biển lại một lần nữa dâng lên ngập tràn. Hằng năm đều có
sinh viên năm thứ tư mang theo đau thương để từ biệt, mỗi năm đều có một tốp
sinh viên năm thứ nhất mang theo những con mắt hiếu kỳ để nhập trường.
Dòng
chảy của số phận luôn qua lại như vậy, nước chảy không ngừng.
Thỉnh
thoảng mình cũng ngồi dưới gốc cây, nhìn về phía bầu trời xa xăm, nhớ đến những
anh chị khóa trên đã xa cách ngàn trùng, nhớ đến những ngày còn ở cùng họ.
Năm
tháng trôi qua như nước chảy, chúng ta rồi cũng phải trưởng thành. Ôm anh để từ
biệt, giấu đi trái tim tan nát, nụ cười tắt lịm.
Tần Ca
lặng lẽ đứng trong góc khuất, nhìn theo bóng dáng bị hoàng hôn kéo dài của
Đường Lý Dục và Hứa An Ly tựa lưng vào nhau, nghiêng nghiêng in trên mặt đường,
họ đang tranh nhau một bông hoa, nhìn nhau mỉm cười, ánh mắt rất hiểu nhau,
không cần ngôn ngữ.
Anh
ngẩn người ra nhìn theo họ. Mười ngón tay nắm chặt. Đó là một cảm giác vừa đau
vừa chua xót, bỗng nhiên bị dồn nén đến không thể thở nổi.
Mỗi lúc
như vậy, anh sẽ vỗ vỗ vào đầu tự bảo mình đừng suy nghĩ lung tung, suy tính hơn
thiệt!
An
Ly!
Rất
muốn anh và em cũng có thể được như vậy, cho dù không nói với nhau một lời nào,
cho dù chỉ là nắm tay nhau trong ánh hoàng hôn, trong lúc em vui hay buồn.
Anh
cùng em đau khổ một cách vô duyên vô cớ. Anh cùng em ngắm nhìn sự thay đổi luôn
phiên của ngày tàn tháng tàn. Anh cùng em mơ về tương lai tốt đẹp. Anh có thể
cho em tất cả. Ở bên anh, em cũng rất dịu dàng.
Nhưng
tại sao anh đã cố gắng rồi lại cố gắng, em vẫn không thể yêu anh? Em đã từng
nói cố gắng rồi lại cố gắng, thì sẽ yêu được anh.
Em!
Không! Yêu! Anh!
Có
lúc, anh thực sự rất đố ký với Lý Dục, anh ấy dễ dàng mang trái tim em đi mất,
còn anh dù không ngừng nỗ lực, mà vẫn không thể khiến em hồi tâm chuyển ý. Có
lúc, anh còn nghĩ sai lầm rằng, tại sao anh không ốm một trận thật nặng, có
nguy hiểm đến tính mạng nhỉ? Tại sao anh không trải qua một cơn hoạn nạn? Như
thế, em có thể ngày đêm ở bên cạnh anh chăm lo cho anh, có thể đối với anh dịu
dàng hơn nữa.
An
Ly, anh không phải là đang trách em, cũng không phải thật lòng đố kỵ với Lý
Dục. Anh đang hận chính anh.
Hận
mình không thể cho em sức mạnh của cái ôm khi em bất lực, hận mình, không thể
dùng nụ cười rạng rỡ để khỏa lấp đi nỗi cô đơn của em, hận mình không thể mang
lại cho em tất cả những gì em muốn.
An
Ly, xin lỗi em, anh đã khiến em phải yêu một cách buồn phiền và đau khổ.
Anh
sẽ không miễn cưỡng em nữa, anh phải để cho em vui vẻ, để em tự do yêu và ca
hát.
Tự do yêu đi Chuyện
về chiếc xe địa hình, người con gái đó.
Mẹ
gọi điện lên mấy lần bảo muốn bán chiếc xe địa hình đó đi, để trong nhà chiếm
diện tích, vướng víu, lại chẳng có người đi. Mình không cho, nói chuyện với mẹ
trong điện thoại có chút nũng nịu, mình muốn đi chiếc xe đó. Nhưng có mấy khi
có thể về nhà chứ? Tốt nghiệp, làm việc, yêu đương, kết hôn, sinh con, e rằng
ngay cả trở về quê cũng ít. Kỳ nghỉ của đại học năm thứ ba và năm thứ tư, mình
cũng đâu có về nhà đâu? Muốn đi cũng chẳng có cơ hội mà đi, nhưng mìnnh vẫn năn
nỉ mẹ, không cho bán.
Mẹ
nói, để lâu trong nhà, chiếc xe sắp gỉ hết rồi, nếu không bán ngay, thì ng