
cách của cô
cho cô biết, cho dù bây giờ có sụp đổ, cô cũng sẽ không ngã gục trước mặt họ.
Cô cố
gắng kiềm chế sự run rẩy và lạnh toát trên cơ thể mình, cố gắng kiềm chế sự
tuyệt vọng và đau khổ trong lòng, cố gắng an ủi chính mình rằng trên thế giới
này không phải rời xa nhau thì sẽ suy sụp và chết đi, không ai có thể thay thế
được cho ai.
Sau đó
cô từ từ quay người, lùi lại phía cửa. Cô không biết là mặt mình đã tràn đầy
nước mắt. Cô sợ hãi bịt chặt miệng, khóc không thành tiếng, lồng ngực thở gấp
gáp, không cẩn thận đã đụng vào khung cửa, đầu bị cộc kêu lên một tiếng rất to,
nhưng cô không cảm thấy đau…
“Thẩm
Anh Xuân!” Sau lưng có tiếng gọi phát ra, vang lên trong hành lang trống trải.
Trái
tim Thẩm Anh Xuân phủ đầy sát khí tuyệt vọng. Cô tưởng rằng, cô sẽ như một con
gấu mất hết lý trí, oai nghiêm không thể xâm phạm. Còn trên thực tế, cô đứng ở
đó, yên lặng như một thực vật. Trong chớp mắt, những nếp nhăn già nua đã nhanh
chóng phủ đầy khuôn mặt, phải già đến mấy trăm tuổi. Cô dừng bước, vẫn mỉm
cười, nghiêng nước nghiêng thành, toàn thân toát ra ánh sáng rực rỡ. Đây là
cách của cô, cái cách mà không bao giờ giống người khác.
Vẻ mặt
hoảng sợ, ánh mắt kinh ngạc của Hứa An Ly, buông rời tay trong sự hoảng loạn…
Thẩm
Anh Xuân hối hận vì sự sốc nổi của mình mà mất đi người đàn ông ấy, vì khoảng
cách xa xôi mà không ngừng nhớ đến người đàn ông ấy. Khi cô đứng trước mặt anh,
anh lại dùng ánh mắt xa lạ nhìn cô, dường như chưa từng quen nhau vậy.
Mặc dù
trên gương mặt anh vẫn nở nụ cười, vẫn im lặng như trước kia…
Anh đã
không nhận ra cô nữa. Lúc anh nhìn thấy cô, chỉ là hơi ngây người ra một chút,
mỉm cười ấm áp và chuyển ánh mắt sang phía Hứa An Ly, nói ra một câu khiến Thẩm
Anh Xuân đủ để tức đến chết: “Cô ấy là ai? Hình như đã gặp ở đâu rồi thì phải.
Bạn em à?”
“Chị ấy
là bạn gái anh, Thẩm Anh Xuân.”
“An Ly,
có phải là em không muốn yêu anh, mới nói Thẩm Anh Xuân là bạn gái anh không?”
Đường Lý Dục lo lắng nhìn Hứa An Ly. Bị Hứa An Ly giằng tay ra, lại đưa tay
lên, lần này là anh chủ động nắm tay cô, nắm thật chặt.
“Không
phải, anh chị vẫn luôn yêu nhau. Anh Xuân, bây giờ em trả anh ấy lại cho chị.”
“Cô lại
thật sự dám làm như vậy!”
Sau khi
Thẩm Anh Xuân đưa tay lên tát cho Hứa An Ly một cái tát giòn giã, cô vẫn không
thể nào làm cho trái tim mình tĩnh lặng được như nước. Va li da vứt ở cửa,
chiếc hộp đựng chiếc áo được mua ở cửa hàng CK của Mỹ trong tay cô rơi xuống
đất. Còn người, thì đã quay đầu biến mất trong bóng đêm.
Cô
nghĩ, cứ mãi mãi biến mất như thế đi. Cứ coi như cô chưa từng quen anh. Hứa An
Ly bất lực và đau khổ quỳ trên nền nhà…
Nước
mắt giàn giụa trên mặt cô. Bỗng chợt, cô nhận ra, nỗi hận của Thẩm Anh Xuân đối
với cô đã không phải là chuyện ngày một ngày hai nữa rồi. Cô ngồi đó, như người
đã chết, tiếng kêu báo tin nhắn của điện thoại liên tục vang lên. Không biết
mất bao lâu mới lấy lại được tinh thần, cô mở tin nhắn ra xem, là Tần Ca nhắn
cho cô. Lúc này cô mới chợt nhớ ra, kể từ sau lần cãi nhau lần trước Tần Ca tức
giận bỏ đi, đã rất lâu rồi không có tin tức của nhau.
“An Ly,
anh đã suy nghĩ rất lâu mà không biết nên nói với em thế nào, nhưng lại không
thể không nói, đừng miễn cưỡng chính mình được không em? Anh không muốn để em
phải chịu ấm ức cả đời, vì thế chúng ta chia tay đi. Anh chúc em mãi mãi hạnh
phúc.’
Hứa An
Ly ôm mặt một cách bất lực, quỳ ở dưới đất, mặc cho nước mắt chảy tràn trề trên
mặt cô, lạnh lẽo và vô vọng.
Cùng
lúc đó, tại sân bay Đường Lý Dục xông vội vào phòng chờ của sân bay nhưng vẫn
bị chậm một bước. Một chuyến bay về New York đang từ từ lăn bánh trên đường
băng, từ từ bay lên trời, để lại tiếng kêu ầm ầm rất lớn…
Đường
Lý Dục đướng dưới đất, tuyệt vọng nhìn theo chú chim to lớn màu trắng đang dần
dần biến mất trong tầng mây, ủ rủ đến suýt ngã, nước mắt cứ thế mà tuôn ra vì
bầu trời đã sớm trở về với sự tĩnh lặng vốn có của nó rồi.
Trên
đường phố, vẫn là những dòng xe đi qua đi lại.
Còn đời
người, sao lại không phải một chuyến du lịch lặp đi lặp lại.
Ngày
2 tháng 7 năm 2001 Häagen-Dazs
Gặp
nhau là vui rồi, làm mình có thể quên đi rất nhiều áp lực của cuộc sống hiện
thực.
Thời
gian giống như người già của những năm tối tăm, chậm chạp bước đi trong vũ trụ.
Thời gian một ngày dài như một năm vậy. Vĩnh viễn không đợi được vòng quay của
mùa vụ và hoa nở của mùa hạ, vì thế mà cuộc sống trở nên buồn bã và cô đơn.
Đĩa
CD thích nghe nhất thì luôn im lặng, cả ngày đều nằm trên sách xem những công
thức tối nghĩa đó! Những bài tập mẫu không bao giờ làm hết. Thỉnh thoảng nằm
trên sân thượng, ngắm nhìn ánh mặt trời trong rừng thành phố được làm bằng bê
tông cốt thép, chiếu rọi từ đông sang tây, sau đó lại biến mất dưới đường chân
trời. Đây đã là một sự lãng phí xa xỉ rồi.
Thích
nằm trên bệ cửa sổ ngây người ra. Ngây người cũng là một cách hưởng thụ. Lúc
ngẩn ngơ nhìn mọi người đi trên đường, hình bóng những người đó sẽ dần dần trở
nên mơ hồ, khi nh