
đất. Anh thích nhất hoa dạ hợp, anh nói nhìn cái bộ
dạng nở rực rỡ của nó thật mềm mại, u buồn và tâm trạng…
Nhiều
lúc, ngồi trên đỉnh cao nhất của tòa nhà ở New York, mắt nhìn về phía đông xa
xôi, em sẽ không thể kiềm chế được để nhớ đến những chuyện cũ khi chúng ta chơi
ở trong vườn hoa hồng, ăn cá nấu cùng những nụ hôn ngọt ngào; nhớ đến lúc anh
đi mau những đồ con gái thường dùng như giấy ăn hay băng vệ sinh nhưng lại
không nói cho em biết mà lại âm thầm nhét vào trong chăn; nhớ đến…
Em
tưởng rằng, em sẽ không bao giờ nhớ tới anh nữa. Sẽ không còn nhớ tới tất cả
những điều có liên quan đến anh. Em tưởng rằng em có thể dùng cách đi Mỹ để
quên hẳn anh đi. Anh cũng biết rồi đấy, John là một người tài giỏi hơn rất
nhiều những người cùng trang lứa. Em đã đồng ý với anh ấy, sẽ yêu thương anh
ấy.
Em
cũng sẽ cố gắng nghiêm túc và hết mình để yêu anh ấy.
John
vui mừng đến mức gặp ai cũng kể em là bạn gái của anh ấy. Anh ấy dẫn em về nhà,
vui chơi cùng bạn bè anh ấy. Anh ấy đã cố gắng hết sức để cho em được hạnh
phúc, mang lại cho em tất cả những gì em muốn. Tất cả những điều đó, là mơ ước
và sự ngưỡng mộ của biết bao nhiêu cô gái.
Ba
tháng, trong dòng sông dài của năm tháng, nó ngắn ngủi như khoảnh khắc sớm nở
tối tàn vậy, nhưng em lại cảm thấy nó dài như không có ranh giới giaữ ngày và
đêm, dài đến mức không biết thế nào cả.
Dục,
hôm đó ở cửa kiểm tra an ninh của sân bay, trong cái ngoái đầu nhìn lại, em cứ
tưởng rằng anh sẽ đến, anh sẽ mồ hôi đầm đìa àm chạy đến, giống như những cảnh
trong phim vậy. Khi sắp bước qua cửa kiểm tra an ninh, nếu em nhìn thấy từ xa
ánh mắt vội vàng của anh, em sẽ thay đổi thái độ, sẽ bỏ mặc tất cả, sẽ quay đầu
lại và đi về phía anh…
Nhưng
anh đã không đến.
Dục,
anh đã không đến. Sự nỗ lực và kiên trì trong sáu năm, vì tình yêu mà từ bỏ tất
cả đều biến thành mây khói. Tan tành theo mây khói. Dường như chúng ta chưa
từng yêu thương nhau, không có niềm vui, thậm chí là bị gió cuốn đi một cách
sầu đau, hoảng sợ, mang đến một nơi rất xa mà mình không thể biết. Nơi xa là
cái gì, em không biết nữa. Em chỉ biết, thế giới trước mắt là một màu đen tối
bất tận.
Toàn
thân không còn sức lực, giống như bị liệt vậy. Quay người đi về phía đỗ xe,
nước mắt bỗng dân tràn lên, đó là lòng khóc đau lòng nhất, là một lòng đau lòng
nhất.
Trong
khoảnh khắc ấy, tâm trạng buồn bã từ trong đáy lòng tư từ lan tỏa ra, nhấn chìm
tất cả, ánh mắt cũng mất đi tia sáng. Em đã mang theo duy nhất một thứ là nước
mắt. Những ngày chia ly với anh, em đã học được kiểm điểm chính mình, học được
sự khoan dung và tha thứ, hiểu được cách trân trọng.
Bây
giờ nói những điều này có tác dụng gì nữa đâu, càng thêm đau lòng, thôi không
nói đến nữa.
New
York, mọi người đều nói nó là thiên đường, ngày ngày vẫn phồn hoa như thế. Tại
sao em lại không cảm nhận được niềm vui khi ở thiên đường, hóa ra thiên đường
là thế này ư? Hằng ngày có rất nhiều xa, rất nhiều người chen chúc vào nhau,
những người bất đồng ngôn ngữ, không cùng màu da đang kì thị nhau. Vui và buồn
cùng đồng thời đan xen. Những lúc như vậy, em lại nhớ tới thành phố Thanh Đảo,
nhớ tới đại học B, nhớ tới…Dục, là anh. Rồi em ngồi xuống bậc thềm, lặng lẽ
ngồi xuống, cứ ngồi như vậy cho đến khi màn đêm buông xuống khắp các nẻo đường,
nhấn chìm em.
Có
lúc em nghĩ, Đường Lý Dục, chúng ta không nói với nhau lời nào mà đã chia tay
rồi, ngay cả một cuộc điện thoại cũng không có, anh thật sự hận em đến thế sao?
Hận em nhiều như yêu em vậy sao? Bất luận thế nào, đều không còn quan trọng
nữa, quan trọng là chúng ta đã từng có nhau, đã từng yêu nhau say đắm, chúng ta
đã từng trao cho nhau niềm an ủi ấm áp nhất, thế là đủ rồi. Thật sự rất nhớ
những hình ảnh sáu năm khôn rời của chúng ta.
Sáu
năm, nói dài thì cũng dài, nói ngắn thì cũng rất ngắn.
Cho
dù là ngắn hay dài, nghĩ kỹ ra, đời người liệu có bao nhiêu cái sáu năm rực rỡ
như thế? Từ lần đầu tiên anh nói “Anh yêu em”, đã tròn sáu năm qua đi. Sáu năm
trước, anh vẫn còn là một nam sinh trẻ tuổi. Còn bây giờ anh đã là một người
đàn ông hai mươi lăm tuổi, có thể dễ dàng nói chuyện trêu đùa với các cô gái
một cách mờ ám.
Nếu
chỉ nói về con số, thì sáu năm đúng là rất dài. Bây giờ nghĩ lại, sáu năm chẳng
qua cũng chỉ là trong nháy mắt. Từ mười tám đến hai mươi tư tuổi, hình bóng của
anh và em không rời xa nhau, đọc sách, lên mạng, tham gia tất cả các hoạt động
của trường, đi mua sắm, ăn cơm, hát hò, giận dỗi, quên đi tất cả, ngọt ngào đến
mơ màng…
Những
ký ức này giống như là vòng tuổi không ngừng tăng lên trong cuộc đời, muốn xóa
cũng không xóa được. Cái chớp mắt sau, anh đã là một người đàn ông chín chắn
hai mươi bảy tuổi rồi, còn em cũng sẽ già đi nhiều, cả về tuổi tác lẫn tâm lý.
Tuổi
trẻ cứ qua đi một cách tàn nhẫn thế sao?
Dục,
em đang ở New York, đang ở một thành phố hào hoa phồn thịnh, không hề cô đơn,
những