
bời, Tần Ca tức giận bỏ đi, cho
nên cô bỗng cảm nhận được một nỗi đau sâu kín, đến từ một nơi rất xa trong số
phận. Nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn về phía đường phố xa xăm, những tòa
nhà chọc trời, và cả những cây dạ hợp um tùm che lấp cả bầu trời. Trong không
khí, đầy ắp mùi hương hoa ẩm ướt.
Lại một
mùa hè nữa sắp trôi qua, Hứa An Ly không hề chú ý đến.
Thấm
thoắt đã ba tháng trôi qua. Cô đến trường đại học B đã được bốn năm rồi, tức là
năm nay cô đã hai mươi hai tuổi. Từ một thiếu nữ hồn nhiên vô tư trở thành một
cô gái dậy thì đầy đặn.
Nếu như
không phải vì Đường Lý Dục xảy ra chuyện thì bây giờ cô đang ở Bắc Kinh rồi.
Hà Tiểu
Khê đã đi Na Uy, thật là xa cách nghìn trùng.
Tối
nay, trời vừa tối, đáng lẽ ra Đường Lý Dục muốn đi dạo trong trường, nhưng Hứa
An Ly rất mệt, vừa nằm xuống giường, cô đã ngủ mất. Đường Lý Dục ngủ được một
giấc thì tỉnh, anh thường xuyên mất ngủ như thế. Không ngủ được, hiếu kỳ quá
nên anh muốn nhìn Hứa An Ly ngủ, cô ngủ rất ngon. Chắc là do thời gian này bận
chăm sóc anh nên cô rất ít nghỉ ngơi, quá mệt nên mới vậy.
Bất kể
việc to nhỏ, cô đều cư xử với anh rất dịu dàng, ấm áp. Anh giống như con của
cô. Cô mỉm cười nhìn anh như vậy. Lúc anh nổi nóng cô vẫn dịu hiền như vậy,
chưa từng thay đổi bao giờ, dường như cô chưa từng có chuyện buồn phiền vậy. Cô
ở trước mặt anh, mãi mãi thuần khiết, trong sáng như thiên thần.
Lúc đó,
Đường Lý Dục nghiêng người, một tay chống đầu, nhìn Hứa An Ly. Ánh đèn êm dịu,
rèm cửa màu vàng cam, yên lặng như ở thiên đường, mơ một thiên đường tốt đẹp.
Hơi thở
của cô tỏa ra khắp người anh, mang theo một mùi thơm đặc trưng của cô thể con
gái, bao phủ khắp căn phòng. Chắc là nóng rồi, cánh tay vẫn ở ngoài chăn, trắng
nõn như tơ, khiến ánh mắt anh có chút mơ màng.
Nhẹ
nhàng, anh nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay bé nhỏ của cô, ấm áp và mềm mại.
Ánh
trăng ngoài cửa sổ sáng vằng vặc, trong đời người, ánh trăng sáng nhất có phải
là đêm nay? Dù đã bị ngăn cách bởi rèm cửa, nhưng cũng có thể nhìn thấy ánh
trăng chiếu vào, khiến tâm trạng con người trở nên đặc biệt tốt.
Ánh
ngắm nhìn cô, nắm chặt bàn tay bé nhỏ của cô, giống như đang nắm ánh sáng duy
nhất trong đời anh vậy, ấm áp và sáng rực.
Bất
giác, anh cúi đầu xuống. Đôi môi cô căng mọng như trái dâu tây vừa hái xuống,
còn anh như một đứa trẻ đang thèm ăn, nhẫn nhịn rồi lại nhẫn nhịn, nhưng vẫn ít
một ít một cúi xuống, cúi xuống…
Đúng
lúc đó cửa từ từ mở ra…
Dục, em
đã về rồi đây.
Em tưởng rằng, em sẽ không bao giờ nhớ tới
anh nữa. Sẽ không còn nhớ tới tất cả những điều có liên quan đến anh. Em tưởng
rằng em có thể dùng cách đi Mỹ để quên hẳn anh đi. Anh cũng biết rồi đấy, John
là một người tài giỏi hơn rất nhiều những người cùng trang lứa. Em đã đồng ý
với anh ấy, sẽ yêu thương anh ấy.
Giữa
mùa hè, New York.
Thời
gian men theo ven ngày và đêm chậm rãi giao thoa với nhau. Phía đông của địa
cầu là ban ngày, phía tây chính là ban đêm. Ban đêm của New York thì đang là
ban ngày của đại học B. Thẩm Anh Xuân vẫn chưa quen với sự chênh lệch múi giờ,
thích ngủ vào ban ngày, thức dậy vào abn đêm. Đã thành thói quen rồi.
Vẫn
chưa đến công ty hoạt động tiền tệ để báo cáo, mẹ muốn cô nghỉ ngơi thư giãn
một thời gian, nhân tiện làm quen luôn với môi trường mới ở New York, sau đó
mới đi làm.
Thẩm
Anh Xuân cũng chẳng phản đối, trước đây cô chẳng nghe mẹ điều gì cả, coi mình
như là đế vương vậy. Bây giờ, tất cả mọi việc cô đều nghe theo mẹ, khiến mẹ cô
cũng phải kinh ngạc. Thái độ và ánh mắt của mẹ như muốn truyền đạt truyền đạt
điều gì đó. Mặc dù, Thẩm Anh Xuân giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, nhưng
mẹ vẫn phát giác ra điều gì đó, đôi mắt của mẹ quả thật tinh tường.
Sao lại
không nhân cơ hội này mà đi hết một vòng nước Mỹ chứ, đây chính là ước mơ khi
còn nhỏ của Thẩm Anh Xuân. Điều mà cô thích nhất và cũng muốn hướng tới nhất
chính là đây. Khi còn học đại học trong nước, cứ hễ đến kỳ nghỉ, là cô lại tụ
tập cùng bạn học đi du lịch khắp nơi, tất cả các địa danh nổi tiếng dường như
đầu lưu giữ lại dấu chân yêu thiên nhiên và tuổi trẻ phơi phới như quả vải tươi
xanh của cô.
Cô đã
chọn đi đến một địa danh nổi tiếng. Cô thích sự hùng vĩ và vẻ đạp lạnh lùng của
những thác nước. Khi cô ngồi trên tàu hỏa, cảnh dẹp lướt qua trước mắt, nhưng
nói lại không còn khiến cô hưng phấn như cô tưởng tượng.
Xung
quanh cô, tất cả đều xa lạ, ngôn ngữ xa lạ, diện mạo xa lạ, cảnh đẹp xa lạ, còn
có cả tâm trạng xa lạ của mình nữa…
Đứng
trước cảnh đẹp, sự hùng vĩ và mỹ lệ của thác nước đã sớm mất đi màu sắc rực rỡ
vốn có, chẳng qua cũng chỉ là nước chảy từ trên vách núi cheo leo xuống thôi
mà? Khi tâm trạng không thấy phấn khích thì nhìn cái gì cũng không thấy đẹp.
Thẩm Anh Xuân rất thích chụp ảnh, nhưng lần này trong máy chụp ảnh chỉ chụp có
mấy bức. Cô nhanh chóng trở về New York, trở về nhà. Lúc đó, Thẩm Anh Xuân mới
phát hiện ra, thực ra cô chẳng muốn đi đâu cả, cho dù cô đang ở thiên đường mà
tất cả mọi người trên thế giới đều đang hướng t