Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Gửi Người Tôi Yêu

Gửi Người Tôi Yêu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323772

Bình chọn: 9.00/10/377 lượt.

ới.

Ai mà

chẳng ngưỡng mộ chứ? Ai mà chẳng cảm thấy đó là một khát vọng và hạnh phúc chứ?

Nhưng đau khổ của Thẩm Anh Xuân còn nhiều hơn cả hạnh phúc.

Ngoài

việc lên mạng ra, thì cô chỉ ngồi viết lung tung lên giấy, hoặc là ngủ đến tối

mịt. Mẹ nói vì cô chưa thích nghi được với khí hậu và cuộc sống ở đây, sống

thêm một thời gian nữa sẽ quen. Bà còn đặc cách dặn dò người giúp việc cố gắng

điều chỉnh thức ăn cho hợp lý, làm những món mà Thẩm Anh Xuân thích ăn nhất.

Thẩm

Anh Xuân vẫn ủ rũ.

Trong

mơ hồ, thời gian đã trôi qua đã ba tháng rồi.

Vẫn thích

ban ngày ngủ, ban đêm thức. Bộ phận nhân sự phía bên ngân hàng gọi điện tới,

yêu cầu Thẩm Anh Xuân nửa tháng sau bắt đầu đi làm. John cũng vừa gọi điện tới

nói, tối mai anh tổ chức một bữa tiệc tại nhà, đều là những người bạn thân

thiết trong giới kinh doanh của bố anh, anh sẽ đích thân lái xe đến đón Thẩm

Anh Xuân.

Thẩm

Anh Xuân khoan khoái nhận lời John, nhưng đợi đến khi anh lái xe đến nhà, cô

đột nhiên quyết định không đi nữa.

John

đứng trước mặt Thẩm Anh Xuân, nhún vai, liên tục chớp chớp đôi mắt màu xanh,

rồi nói: “Elva, anh thật sự khiến em ghét đến thế sao?”

“…”

“Elva,

sao em không trả lời? Em không trả lời, chứng tỏ em rất ghét anh.”

“Thôi

được, em sẽ đi với anh.”

“Elva,

em đồng ý rồi nhé?”

John

dùng cái cách hưng phấn của Mỹ để hét lên, sau đó anh ôm lấy Thẩm Anh Xuân, hôn

lên mặt cô.

Mẹ đứng

bên cạnh nói lấy lòng, John là một thanh niên có tiềm năng, mới hai mươi lăm

tuổi mà công việc kinh doanh đã có tiếng tăm. Mẹ còn dùng câu của Tam Mao đã

từng nói, nếu như không yêu anh ấy, thì ngay cả triệu phú cũng không lấy, nếu

yêu anh ấy, thì tỷ phú cũng lấy. Thẩm Anh Xâun cũng nhận ra hàm ý trong những

lời nói của mẹ, cái anh chàng Đường Lý Dục đùa bỡn phong hoa tuyết nguyệt trên

giấy đó, nhiều nhất cũng chỉ là triệu phú, còn John mới thực sự là tỷ phú.

Tổng

giám đốc công ty thương mại Hoàn Mỹ trong nước- ngài Charley- liên tục gọi điện

cho Thẩm Anh Xuân, nói nếu như cô đồng ý, có thể không cần về nước mà trực tiếp

nhận chức phụ trách tại trụ sở chính của công ty ở Mỹ. Mức lương lên tới hàng

triệu nhân dân tệ một năm.

Thẩm

Anh Xuân biết, sở dĩ công ty Hoàn Mỹ đưa ra cho cô đãi ngộ hậu hĩnh như vậy,

chủ yếu là nhận thấy sức ảnh hưởng của bố cô ở Mỹ và các đối tác làm ăn của mẹ

cô. Nếu như cô chọn công ty Hoàn Mỹ thì sẽ mang lại cho họ nhiều cơ hội làm ăn.

Mẹ muốn cô vào làm cho công ty hoạt động tiền tệ để có thể phát triển bản thân,

gia nhập vào xã hội thượng lưu ở nước Mỹ.

Sự thúc

giục của Charley. Sự quả quyết của mẹ. Thông báo chính thức của ngân hàng. Sự

im lặng của Đường Lý Dục. Sự theo đuổi mãnh liệt của John. Sự đằng đẵng đợi

chờ, tất cả đều khiến Thẩm Anh Xuân lòng dạ rối bời.

Máy

tính luôn mở, hai tư giờ cứ để như thế.

Click

vào file nhật ký. Kể từ khi trở lại New York đến giờ, mỗi khi tâm trạng không

vui, Thẩm Anh Xuân đều viết lung tung trong file này. Viết xong, tâm trạng cô

sẽ thấy tốt hơn. Hôm nay, bất giác Thẩm Anh Xuân lại click vào file này. Đã rất

nhiều trang rồi, có đến mấy chục nghìn từ rồi, nếu như đưa lên mạng, chắc chắn

sẽ lấy đi không ít nước mắt của các bạn đọc.

Khóe

mắt hơi ươn ướt, ánh mắt mơ hồ, chữ trên màn hình bắt đầu như đàn kiến bò, bó

đến mức khiến trái tim Thẩm Anh Xuân loạn lên như tê dại. Đó chính là những tâm

trạng của cô đã ghi lại kể từ khi cô rời xa Trung Quốc trở về nước Mỹ. Cho dù

khoa học kĩ thuật có phát triển đến đâu, con người đều cần những thứ ấm áp và

điểm dừng chân của tâm hồn. Những chữ đó ấm áp mà chân thực, mang đến cho cô

niềm vui của ký ức và thời gian. Đó là những lời được viết cho Đường Lý Dục.

Trang

nào cũng vậy. Thẩm Anh Xuân ngây người ra một lúc. Ba tháng nay, nó dường như

đã trở thành một thói quen. Lúc viết, cô không phải là đang đối diện với cuốn

nhật ký, mà là đối diện với người muốn nói chuyện. Viết về tâm trạng khi cô rời

xa ngôi nhà nhỏ ở Thanh Đảo, viết về sự cô đơn một mình nơi đất Mỹ, viết về nỗi

nhớ không có lý do của cô.

Thẩm

Anh Xuân vào đại một trang, rồi đọc.

-

Lúc buồn, thường đi ra quảng trường thời đại của New York, nằm dài trên thảm cỏ

mềm mại ngắm nhìn những đàn chim bồ câu bay lên rồi đậu xuống, dường như lại

được trở về với trường đại học B. Những cây xanh không biết gọi tên là gì đã

trở thành những cây dạ hợp um tùm trong trường, nhuộm xanh cả một vùng trời.

Chỉ có điều, hai người đã từng nằm trên thảm cỏ để ngắm hoa dạ hợp, giờ đã biến

thành một người, mãi mãi chỉ còn lại một mình mình thôi. Mình luôn coi bầu trời

của New York là đại học B của thành phố Thanh Đảo. Mình đang nghĩ, mình thực sự

chẳng kịp vẫy tay chào đã vội vã rời xa đại học B, rời xa một rặng cây dạ hợp u

buồn và bãi biển mà chúng ta đã từng thường xuyên phơi nắng ở đó, rời xa nụ

cười làm mê đắm hồn người và cái nhìn sâu sắc.


Đường

Lý Dục, hoa dạ hợp của đại học B chắc là đã nở rực rỡ và yêu kiều như những chú

phượng hoàng cõi Niết bàn. Gió thổi tới, những cánh hoa yếu mềm đã rụng xuống

đầy đau thương trên mặt