
ạy trốn khắp nơi. Hứa An Ly xông lên, kết quả lại bị trúng kế, hai
tay bị Đường Lý Dục siết lại, khiến cô không thể động đậy được, nhưng miệng thì
vẫn không chịu thua: “Anh xấu thật đấy! Đàn ông tốt sẽ không đấu với con gái!”
Đường
Lý Dục đột nhiên dừng lại, ngây người ra nhìn bức tường thất thần, trước mắt
giống như một ánh điện bất chợt lóe sáng, từ lờ mờ đến dần sáng lên…rồi lại một
lần nữa rơi vào khoảng không đen tối, giống như những người thợ săn bị lạc
đường trong khu rừng nguyên thủy, bỗng chợt nhìn thấy sao Bắc cực vụt sáng lên
trong bóng đêm vậy.
“Lý
Dục, anh sao thế?”
“Lờ mờ
nhớ lại rằng hình như là ở trên đường, anh không ngừng chạy, cứ chạy, hình như
có rất nhiều người, rất nhiều xe…”
“Anh
đang trên đường đi ra sân bay, đi để đuổi theo Thẩm Anh Xuân. Thẩm Anh Xuân,
anh còn nhớ không? Chính là người con gái rất xinh đẹp đấy, anh yêu chị ấy, rất
yêu, rất yêu…”
Trước
mắt Đường Lý Dục phảng phất có một tia sáng trắng đang lấp lánh làm lóa mắt…
Một vệt
đen, một vệt trắng. Bỗng trở nên mơ hồ…
Tai nạn?
Tiếng phanh xe kêu chói tai, tiếng kêu ầm ầm…
Anh
chạy trong sự hoảng loạn, nếu cô ấy không ở lại vì anh ta, dù chỉ là nhìn một
cái, chính là vì một cái nhìn này…anh mới trở thành như bây giờ, phải vậy
không?
Tai
nạn…
Đường
Lý Dục mặt mày trắng bệch, đôi môi động đậy, chậm rãi nhắc lại hai từ này.
“Anh
thực sự là vì người con gái có tên là Thẩm Anh Xuân đó sao?”
“Ừm.”
“Vậy
thì, chắc chắn là cô ấy không còn yêu anh nữa.” Đường Lý Dục thất vọng nhìn Hứa
An Ly.
“Chị ấy
rất yêu anh.”
“Nhưng
bây giờ cô ấy nhất định là đã thích người khác rồi, đúng không?”
Ánh mắt
Hứa An Ly nhìn về phía xa xăm, cô không biết nên trả lời anh như thế nào.
Khi
thời tiết đẹp, Hứa An Ly thường dẫn anh đi dạo trong sân trường rợp đầy hoa bồ
kết tây nở, vừa đi dạo, vừa kể cho anh nghe những chuyện trước kia họ ở bên
nhau. Bác sĩ nói như thế sẽ có lợi cho việc phục hồi trí nhớ của anh ấy, cái
này gọi là phương pháp kích thích trí nhớ. Anh ngoan ngoãn nghe cô kể, thỉnh
thoảng lại thêm vào một câu: “Chắc lúc đấy anh hay bắt nạt em lắm phải không?”
Đường Lý Dục hơi nhoẻn miệng cười.
“Có một
chút. Anh nhìn đi, đây chính là kiệt tác của anh đấy.”
Hứa An
Ly đưa tay trái ra, trên cô tay có một vết sẹo nhỏ.
“Hả?
Không phải đấy chứ…” Đường Lý Dục nhìn vào vết sẹo, mặt đầy kinh ngạc, rồi lại
nhìn Hứa An Ly: “Sao anh lại làm cho em thương tích đầy mình thế này? Có phải
là đau lắm không?”
“Ừm,
đau chứ, vết sẹo to như thế, anh có cách làm cho nó không đau không?”
Anh đưa
tay ra, nhẹ nhàng nắm lấy, nhẹ nhàng xoa xoa một chút. Chư hết, anh còn thổi,
giống như hồi nhỏ, không cẩn thận để bị bỏng, mẹ sẽ dùng miệng thổi, vừa nói,
bảo bối đừng sợ.
Chỗ cổ
tay lướt qua sự an ủi ấm áp, rồi lại ra sức kiềm chế sự run rẩy của cánh tay.
Hứa An Ly cố gắng rụt tay mình lại, nhưng Đường Lý Dục không chịu buông tay, cứ
ra sức nắm chặt tay cô một cách dịu dáng như thế. Dường như nắm chặt như thế,
thì vết sẹo khi đó sẽ không còn đau nữa.
Tuy đã
là tháng chín rồi, nhưng ánh nắng vẫn tươi sáng. Lặng lẽ, anh và cô cùng nhau
đi trên đường, dưới bóng râm nở đầy hoa.
Trong
ánh mắt trong veo của Hứa An Ly, bỗng xuất hiện một mùi ướt ướt. Thản nhiên như
không để nhẫn nhịn, giống như đang nói chuyện với người khác vậy, lạnh nhạt mà
bình thường.
“Em và
Hà Tiểu Khê đang đánh cầu lông trong ngõ, anh đi xe đạp, phi rất nhanh từ một
con đường khác lao tới, em tránh không kịp, thế là cả người và xe đều đâm vào
nhau, kết quả là trở thành như thế này.”
“Em có
khóc không?”
“Anh
tưởng rằng em yếu đuối thế sao? Chỉ có điều vẫn may, anh đã đưa em đến bệnh
viện, chính vì vết sẹo này, em mới quen anh…”
“Sau
đó, em đã thích anh, đúng không?” Đường Lý Dục cười ha ha nói.
“Nói
bậy!”
“Không
có, từ lúc đó anh chắc chắn là đã yêu em rồi! An Ly, em đừng lừa dối anh nữa
được không?”
Nếu như
có nước mắt, nhất định sẽ chỉ là nước mắt ở trong lòng, âm thầm lặng lẽ.
Hứa An
Ly không trả lời Đường Lý Dục. Im lặng cũng là trả lời, nhưng là một cách trả
lời khác.
Gió nhè
nhẹ thổi tới. Bắt đầu từ khi quen nhau đến giờ, tất cả giống như một giấc mơ,
một giấc mơ dài. Đã nghĩ rất nhiều rồi, nhưng cô cũgn không thể nào tưởng tượng
ra tình huống như bây giờ. Hứa An Ly khẽ lặng người nhìn vào đôi mắt vẫn đang
nhìn về phía cô, ánh nắng và phong cách đã phác họa lên khuôn mặt anh ấy càng
thêm tuấn tú, làm mê lòng người. chỉ có điều cơ thể vẫn đang trong giai đoạn
chưa được bình phục hẳn, vẫn còn hơi yếu nên nhìn nét mặt anh có vẻ hơi nhợt
nhạt.
Mấy năm
nay, cô và anh không thường xuyên ở bên nhau. Dù là ở trong cùng một trường,
cùng một thành phố, nhưng mỗi lần cô ở bên anh, thì chắc chắn là lúc mà anh vừa
trải qua đau khổ và chống chếnh. Đó là mối liên hệ duy nhất giữa anh và cô. Lúc
anh vui vẻ và hạnh phúc, cô sẽ rời xa anh. Cô có thể vĩ đại đến cái mức độ này.
Cô là thiên thần của anh sao?
Không!
Không phải! Cô không phải là thiên thần của anh.
Vì thế,
Hứa An Ly và Tần Ca đã cãi nhau một trận tơi