
chóng để mang lại hạnh phúc cho em. Em đồng ý không?”
“Xin
lỗi anh, em không đồng ý!” Hứa An Ly quay đầu lại, nói với thái độ rất kiên
định.
Ánh
nắng của buổi sớm mai từ ngoài cửa chiếu vào, trong phòng tràn đầy mùi vị của
ánh nắng, cô không thể mở mắt ra nổi vì ánh nắng chói lòa. Tuy đang nhìn Đường
Lý Dục nhưng trước mắt cô toàn những đốm màu vàng, chẳng nhìn rõ nữa.
Hứa An
Ly nhẹ nhàng rút tay ra khỏi tay Đường Lý Dục, đứng trước cửa sổ, quay lưng lại
phía anh.
Thình
thịch! Tiếng tim đập của anh phảng phất bên tai cô.
Cô
dường như lại được trở lại với những ngày tháng trước đây. Nhưng cái suy nghĩ
này vừa xuất hiện đã lập tức bị cô ngăn lại, thời gian đã qua đi bảy năm rồi.
Trong bảy năm, tất cả đều đang thay đổi, cô đã mãi mãi bước ra khỏi mùa mưa của
cuộc đời, bước ra khỏi tuổi mười bảy nhiều mơ mộng hão huyền của cô.
“Bạn
gái anh tên là Thẩm Anh Xuân, là một cô gái xinh đẹp hơn em.” Hứa An Ly quay
lưng về phía anh, nói từng câu từng câu một.
Tuy
không nhìn thấy thái độ của anh, nhưng cô có thể cảm nhận được ánh mắt đen láy
của Đường Lý Dục đang nhìn cô, mỉm cười, đôi mắt cong cong đẹp như hình trăng
lưỡi liềm. Vẫn là nét dẹp hút hồn người như thế,
“Em nói
dối!”
“Đó là
sự thật.”
“Nếu
như em không lừa anh, tại sao Thẩm Anh Xuân không đến thăm anh? Tại sao không
chăm sóc anh giống như em đang chăm sóc anh? Vì thế, xin em đừng ở trước mặt
anh mà bịa đặt ra một người hoàn toàn không có thật như thế. Nếu như em không
phải là bạn gái của anh, tại sao lại đối xử với anh tốt như vậy? Lau vết thương
cho anh một cách nhẹ nhàng như vậy? Nếu như em không phải là bạn gái anh, tại
sao lại hi sinh cả một kỳ nghỉ để ở đây chăm sóc cho anh từng ly từng tí một
như thế? Nếu như em không phải là bạn gái của anh, tại sao lại xót xa anh như
vậy?”
Hứa An
Ly từ từ quay người, ngoảnh đầu lại, sững người ra nhìn Đường Lý Dục. Trước mắt
cô là đôi mắt có chút u sầu.
Anh hỏi
rất đúng, Hứa An Ly quả thực đã làm tất cả những việc mà bạn gái anh nên làm,
những gì cô đã làm thực sự còn chu đáo, tỉ mỉ hơn cả bạn gái. Tất cả những việc
làm của cô, chỉ có bạn gái mới có tư cách làm. Sự lo lắng của cô, sự đau xót
của cô, sự mệt mỏi của cô, sự suy sụp tiều tụy của cô, chỉ có một người con gái
đang yêu tha thiết mới có thể hy sinh như thế.
Thế
nhưng cô là bạn gái của Tần Ca!
“Em
biết không, An Ly, mỗi ngày anh tỉnh dậy, người đầu tiên anh nhìn thấy là em,
chỉ có thể là bạn gái mới có thể đối tốt với anh như thế.” Lúc nói những lời
này, trong mắt anh có chút mơ màng và mờ mịt, “Bởi vì có em, anh mới có hy vọng
và dũng khí để tiếp tục sống.”
Gió bên
ngoài thổi tung rèm cửa, mang theo không khí tràn ngập mùi hương của mùa hạ.
Anh túm
lấy mũi làm ra một bộ mặt xấu đáng yêu, tiếp tục nói: “Chúng ta chắc chắn từng
rất yêu nhau nên em mới đối xử với anh tốt như vậy. An Ly, sau này anh phải yêu
em như thế nào mới có thể yêu em nhiều như em yêu anh?”
“Không…chúng
ta không thể…”
“An Ly,
anh không muốn em bỏ rơi anh, cho dù chúng ta là gì của nhau, anh đều yêu em.”
Đường Lý Dục dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn Hứa An Ly.
“Em xin
lỗi, từ trước tới giờ em chưa từng yêu anh, cũng dẽ không yêu anh.”
“Tại
sao?”
“Bởi vì
em đã là bạn gái của người khác rồi!”
“Nói
dối, em yêu anh. Cứ coi như em là bạn gái của người khác, anh cũng sẽ khiến em
phải yêu anh, em không được phép bỏ rơi anh. An Ly, em biết không? Anh chưa bao
giờ thấy người con gái nào đối với anh lại dịu dàng như thế. Cứ coi như bây giờ
em vẫn chưa chắc chắn yêu anh, anh cũng sẽ khiến em thích anh một chút ít. Đừng
từ chối tình yêu của anh được không?”
Ngoài
cửa phòng bệnh, ánh sáng màu vàng của ánh ban mai chiếu vào trong từng ô cửa sổ
đang mở toang.
Trong
hành lang dài của bệnh viện, bức tường trắng và yên tĩnh cũng được chiếu đầy
bởi màu sáng của ánh nắng, một người đàn ông đang đứng lặng lẽ, nhìn không rõ
thái độ, mặt anh hướng vào những người đang ở bên trong qua tấm của kính, không
rời mắt khỏi họ.
“Nếu
như em không phải là bạn gái anh, vậy thì bây giờ anh muốn em chính thức là bạn
gái của anh, có được không?” Đường Lý Dục hồi hộp nhìn Hứa An Ly.
“Em
không nói, chứng tỏ em đã đồng ý với anh rồi nhé. Được không em? An Ly, làm bạn
gái anh nhé, coi như anh xin em đấy, nếu như em chưa từng yêu anh, vậy thì anh
cầu xin em bắt đầu từ bây giờ hãy yêu anh, cả đời này anh sẽ đối xử tốt với em,
thật đấy!”
Hứa An
Ly hít thở sâu, không ngừng hít thở sâu. Trong phòng yên tĩnh đến không một
tiếng động. Cô cảm thấy như sắp nghẹt thở, trước mắt là một đám sương trắng mờ
mịt. Những nỗi đau xé nát cơ thể cô lại xuất hiện, đầu óc vỡ tung ra.
Cả đời
ư? Nếu như anh hoàn toàn hồi phục lại trí nhớ. Liệu anh có còn nói với cô như
vậy nữa không?
Hứa An
Ly không muốn thảo luận vấn đề này với Đường Lý Dục nữa, cô muốn quay người
bước đi, anh ấy là bệnh nhân, cô không coi những lời nói của bệnh nhân là thật,
cũng sẽ không so đo anh đã nói gì với mình. Quay người lại, cô nhẹ nhàng bước
ra khỏi phòng bệnh.
Ngoài
cửa, có mộ