XtGem Forum catalog
Gửi Người Tôi Yêu

Gửi Người Tôi Yêu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323892

Bình chọn: 8.5.00/10/389 lượt.

g trước mặt mình cùng với quá khứ và

nguyên nhân nằm trong bệnh viện của anh chắc chắn có liên quan mật thiết với

nhau.

Kể từ

khi Đường Lý Dục tỉnh lại, anh nhìn thấy cô luôn đối với anh sao mà nhẹ nhàng,

sao mà chu đáo…giống như khi còn bé được mẹ bảo vệ vậy.

Ánh

nắng từ bên ngoài của kính chiếu rọi vào, khiến trong phòng sáng rực lên.

Đôi môi

Đường Lý Dục hơi nhợt nhạt, con ngươi màu hổ phách thất thần, nhưng anh dường

như luôn dùng ánh mắt yêu cầu chứng thực để nhìn cô gái vừa dịu dàng vừa xinh

đẹp trước mắt mình, dường như anh có điều gì muốn hỏi vậy.

“Tôi

quen cô sao?”

Hứa An

Ly đang cúi đầu lau tay cho anh bỗng ngây người ra. Cô từ từ ngẩng đầu lên nhìn

Đường Lý Dục.

“Sao

tôi không tài nào nhớ ra cô là ai. Nói cho tôi biết, chúng ta có quen biết nhau

không?”

“Không

quen, em là y tá chuyên môn.” Hứa An Ly nói một cách nhanh chóng.

“Ồ! Cảm

ơn.”

“Không

có gì, là việc nên làm mà.”

“Nhưng

tôi luôn cảm thấy cô có quen với tôi. Vì vậy có mới đối xử với tôi tốt như vậy,

lẽ nào tôi nói, không phải là sự thật hay sao?”

“Không

quen!”

“Cô gạt

tôi, chúng ta quen nhau.”

“Vậy

sao?”

“Ánh

mắt cô cho tôi biết chúng ta không những quen nhau mà chúng ta có lẽ còn đã

từng yêu nhau.”

“Ôi

trời! Anh xem, khăn mặt còn chưa giặt đây này.”

Hứa An

Ly mượn cớ giặt khăn mặt, nhanh chóng bê chậu nước rửa mặt rồi chạy thật nhanh

vào nhà vệ sinh. Cô không muốn anh nhìn thấy bộ dạng thất thần của cô. Bước vội

vào nhà vệ sinh, để chậu rửa mặt xuống, cô cố gắng dùng tay đỡ ngực để cho nhịp

tim đập bình thường trở lại.

Nếu như

không có người vào, thì cô cũng không biết cô sẽ đứng sững người trong đó bao

lâu.

Quá

khứ, cô còn có quá khứ sao? Không có, cô đã sớm quên nó rồi.

Tần Ca

vì tiếp tục đóng viện phí cho Đường Lý Dục mà đành phải vay công ty năm mươi

nghìn tệ, một trăn nghìn tệ của anh đã tiêu hết sạch rồi. Việc trong phòng bệnh

chủ yếu dựa vào Hứa An Ly. Tần Ca hễ có thời gian là lại tranh thủ chạy sô ở

chỗ cũ để kiếm thêm ít tiền giúp Đường Lý Dục nhanh chóng bình phục sức khỏe.

Cấp trên, đồng nghiệp của Đường Lý Dục cũng đến thăm anh và quyên góp cho anh

được hai mươi nghìn tệ. Nhưng vấn đề tiền bạc vẫn hết sức khó khăn.

Sáng

sớm hằng ngày, Tần Ca mang theo sự mệt mỏi toàn thân bước ra từ trong quán bar,

bụng đói đến mức sôi ùng ục. Liên tục chạy sô đã khiến anh sức tàn lực kiệt,

buồn ngủ và mệt mỏi. Do ăn ngủ không được tốt, nên anh đã gầy đi rất nhiều.

Lúc đó,

Tần Ca đứng ở ngoài cửa phòng bệnh nhìn qua cửa kính. Anh thấy Hứa An Ly đang

ngồi bên cạnh giường Đường Lý Dục, cô đã ngủ say rồi, người vẫn ngồi trên ghế,

khuôn mặt nằm trên cánh tay lộ rõ vẻ mệt mỏi.

Tần Ca

nhắm nhìn gương mặt đang ngủ say của Hứa An Ly, thần thái tiều tụy, khóe mắt

anh từ từ bắt đầu đỏ lên. Bao nhiêu ngày ở bệnh viện như thế, cô cũgn gầy đi

rất nhiều, nhìn như là thiếu dinh dưỡng vậy.

Thấm

thoắt kỳ nghỉ đã sắp kết thúc. Trong kỳ nghỉ hè này, Hứa An Ly chưa từng được

nghỉ ngơi, luôn sống trong mùi vị khó chịu trong phòng bệnh ở bệnh viện.

Nếu

như, nếu như người nằm trên giường bệnh kia đổi lại là mình, thì cô ấy cũng sẽ

chăm sóc mình như vậy sao? Tần Ca lắc lắc đầu, tại sao bỗng dưng lại hiện lên

cái suy nghĩ như vậy chứ? Anh cảm thấy đúng là đang tự tìm phiền phức cho mình.

Cô đã là của anh rồi, trong cơ thể cô mãi mãi có dấu vết của anh. Anh cũng đã

là của cô…

Rất lâu

sau, Tần Ca mới khẽ đẩy cửa phòng bệnh ra, cởi áo đang mặc trên người ra đắp

lên người Hứa An Ly. Hứa An Ly đang ngủ say nên không hề biết gì. Tần Ca lấy

tay vuốt nhẹ lên mái tóc dài rối bời của cô.

Trời đã

sáng…

Đã không

còn nhớ rõ ở bệnh viện bao nhiêu ngày rồi, đầu tóc vì chưa gội mà bết cục lại

với nhau, rối bù và kết cứng. Quần áo bẩn, toàn thân đều là mùi mồ hôi, gió

thổi khô rồi, mồ hôi mới lại xuất hiện, toàn thân đều là mùi khó chịu.

Hứa An

Ly bước ra từ trong nhà vệ sinh ở hành lang, bưng một chậu nước bước vào phòng

bệnh, đặt lên trên ghế, cô muốn rửa mặt cho Đường Lý Dục. Cổ tay anh cũng bị

thương, phải băng băng gạc. Rất nhẹ nhàng, không dám mạnh tay, cô sợ rằng chỉ

cần hơi mạnh tay sẽ làm anh đau.

“Đau không?”

Giọng nói nhẹ như hoa.

“Ừm.”

Ánh mắt ngoan ngoãn như một đứa trẻ: “Có em ở đây, anh không còn đau nữa.”

“Phải

nghe lời bác sĩ, uống thuốc đúng giờ, kết hợp điều trị thì bệnh mới nhanh khỏi

được.”

“Ừm,

cảm ơn em.” Đường Lý Dục cười một cách ngây thơ và hạnh phúc giống như một đứa

trẻ con: “Nếu cứ như thế này cả đời thì tốt biết mấy.”

“Anh

đừng có mà tưởng bở! Em không phải bảo mẫu cả đời của anh đâu nhé.”

“Anh

khỏe lại rồi thì sẽ làm bảo mẫu cho em.”

Ánh mắt

của Đường Lý Dục chưa lúc nào rời khỏi khuôn mặt của Hứa An Ly, giống như nhìn

một người lạ mặt vậy.

Đau đầu

đến mức giống như sắp sửa nổ tung vậy, trong cơ thể, cảm giác nóng ran và lạnh

ngắt đang đan xen lẫn nhau, anh rùng mình một cái. Trong không khí tràn ngập

mùi thuốc khử trùng, nhiều người vây quanh giường mà anh đều không thể nhớ ra

họ là ai. Có cảm giác như đã từng quen nhau, nụ cười đã từng qu