
t cái bàn, Hứa An Ly quay người lại định đi đổ chậu nước thì nhìn
thấy trên bàn có cơm và sữa đậu nành còn bốc hơi nóng.
Trái
tim cô sững sờ. Anh ấy đã đến đây…
Ngày
tháng cứ thế trôi, bận rộn không ngừng. Trách nhiệm nặng nề là chăm sóc Đường
Lý Dục được đè lên đôi vai của Hứa An Ly. Sự mệt mỏi lao lực bao ngày của cô
được dồn tích lại, ăn uống nghỉ ngơi không tốt đã khiến cô ngất đi trong phòng
bệnh. Được một phen hoảng hồn, bác sĩ y tá đã phải bấm vào huyệt nhân trung,
tiếp nước cho cô. Sau một phen bận rộn, cô mới dần dần hồi phục lại. Bác sĩ nói
nguyên nhân là do cô quá lao lực cần phải về nhà nghỉ ngơi và bổ sung chất dinh
dưỡng. Tần Ca dìu Hứa An Ly về khách sạn, kết quả là người vừa nằm xuống đã ngủ
say đến mức bất tỉnh nhân sự rồi.
Hứa An
Ly thực sự đã rất mệt mỏi, rất mệt mỏi.
Cũng
khoảng gần hai tháng rồi, thiếu ngủ triền miên cũng giống như đói vậy, sẽ dẫn
đến sức khỏe sa sút. Nếu như cứ tiếp tục như vậy, thì cô sẽ mệt đến suy sụp
mất. Tần ca luôn túc trực bên giường Hứa An Ly, nhìn cô ngủ, gương mặt có chút
nhợt nhạt, tiều tụy u ám, khiến anh không dám hôn cô…
Từ từ,
môi cô hình như cũng động đậy. Anh muốn ôm cô, anh muốn hôn cô, anh muốn…giống
như lần đó, cơ thể anh và cơ thể cô hào quyện vào nhau không thể tách rời, nhìn
cọ nằm gọn trong lòng mình, thẹn thùng rên rỉ và xoay chuyển. Cả đời này anh
luôn nhớ cái bộ dạng lần đầu tiên cô trao cho anh. Liệu cô ấy cũng có nhớ tới
sự thô vụng của mình không?
Đã bao
lâu rồi, anh và cô chưa hôn nhau? Chưa ôm nhau? Đã bao lâu rồi, anh và cô chưa
mãnh liệt với nhau? Đã bao lâu rồi, anh và cô chưa nhìn nhau mỉm cười?
Đã đến
lúc phải giải quyết rồi.
Ngồi
bên giường nhìn Hứa An Ly tỉnh lại, quyết định nhân cơ hội này để nói chuyện
hẳn hoi với cô. Anh nghĩ ra một cách tốt nhất, nhân cơ hội Đường Lý Dục vẫn
chưa hồi phục những ký ức trước kia thì gọi Thẩm Anh Xuân về. Đây là kế sách
toàn vẹn nhất. Anh nghĩ, Hứa An Ly nhất định sẽ tán đồng ý với ý này của anh,
vì dù gì thì Thẩm Anh Xuân mới là bạn gái của Đường Lý Dục. Công ty ở Bắc Kinh
luôn thúc giục anh trở về, nếu như Thẩm Anh Xuân về rồi, thì anh có thể mang
theo Hứa An Ly cùng quay về Bắc Kinh, công việc ra đĩa của anh không thể kéo
dài thêm được nữa.
“Thẩm
Anh Xuân sẽ trở về? Nếu như cô ấy có thể trở về, thì cô ấy đã không bỏ đi. Cho
dù người đã trở về rồi, nhưng trái tim vẫn chưa về, thì liệu có ích gì?”
Tần Ca
tỏ vẻ vô cùng ngạc nhiên nhìn Hứa An Ly. Anh không thể ngờ rằng cô lại có thái
độ và giọng điệu như vậy. Trái tim ấm áp của anh bỗng dưng trải qua một trận
không khí lạnh. Từng đợt từng đợt hơi rét thổi vào trái tim anh, từ từ ngấm cảm
giác mát lạnh. Một góc rèm cửa sổ bị gió thổi bay.
Sao cô
lại có thể nói chuyện với anh như thế chứ? Thời gian vừa qua, Hứa An Ly tỏ thái
độ không kiên nhẫn với sự quan tâm của Tần Ca. Anh quan tâm cô, cô lại coi như
không thấy. Cô là bạn gái của anh lại chưa từng quan tâm đến cảm giác của anh.
Sự lạnh nhạt của Hứa An Ly cuối cùng cũng đã làm Tần Ca nổi giận!
“Em nói
vậy nghĩa là sao?”
“Điều
này thì phải hỏi anh!”
“Thẩm
Anh Xuân dù sao cũng là bạn gái của Đường Lý Dục, Đường Lý Dục cần cô ấy, nếu
như cô ấy có thể trở về, chưa biết chừng bệnh của Đường Lý Dục sẽ nhanh khỏi
hơn!”
“Chị ta
hại Đường Lý Dục vẫn chưa đủ thảm hay sao? Nếu không phải vì chị ta, Đường Lý
Dục sẽ không bị xe đâm như vậy. Bây giờ em thấy ghét khi anh nhắc đến chị ta!
Cứ coi như chị ta trở về từ Mỹ, nhìn thấy Đường Lý Dục như thế này, chi ta sẽ
chăm sóc anh ấy sao?”
“Em như
vậy, anh ấy sẽ…” Tần Ca dừng lại một lúc, như đang kiếm một từ thích hợp: “Hiểu
lầm em.”
“Anh…”
Hứa An Ly mở to đôi mắt đầy nghi hoặc.
“Anh
đang ghen với anh ấy? Anh đang ghen với một người bệnh? Anh có còn coi anh ấy
là bạn nữa không?”
“Đường
Lý Dục cuối cùng rồi cũng sẽ khỏe trở lại, chúng ta phải đối diện với sự thực,
An Ly.”
Tần Ca
cố gắng để tiếng nói khàn của mình nghe mềm mại hơn một chút: “Anh không có ý
gì cả. Anh chỉ là nhắc nhở em, Thẩm Anh Xuân có trách nhiệm và nghĩa vụ này. Là
bạn bè, chúng ta đã làm hết tất cả những gì có thể làm rồi, hơn nữa, bệnh tình
của Lý Dục cũng không hề bị gián đoạn chút nào, đây là việc khiến chúng ta yên
tâm nhất. Vì thế chúng ta không nên tự chuốc lấy phiền phức cho mình nữa.”
“Sao
anh lại có thể ích kỷ như thế, anh muốn bỏ mặc anh ấy mà không quan tâm hay
sao?”
Tần Ca
không ngờ, Hứa An Ly lại nhìn nhận mình như vậy, anh đã bỏ ra tất cả. Vì Đường
Lý Dục mà anh suýt nữa bị sếp sa thải.
Không!
Không thể!
“Anh
ích kỷ sao? Vì anh ấy, anh đã từ bỏ những buổi biểu diễn quan trọng; vì anh ấy,
anh đã bỏ tất cả tiền của mình ra; vì anh ấy, anh đi diễn ngày đêm không ngừng
nghỉ. Hứa An Ly, em không ích kỷ. Vậy thì em hãy trả lời cho anh biết, em không
muốn Thẩm Anh Xuân trở về, em ngày ngày ở bên cạnh Đường Lý Dục, em không phải
ích kỷ, thì là cái gì?”
“Anh…!”
Hứa An Ly giận đến chảy máu mắt, nét mặt trắng bệch.
“Em nói
đi!”
Hứa An
Ly đau khổ nhắm mắt lại.
“Em vốn
chưa hề quên anh ta!”
“P