
xem đến cảnh nóng, áp vào tai của
Thẩm Anh Xuân nói nhỏ.
“Trẻ
con không nên!”
“Đừng
nghĩ rằng em không biết…”
“Vậy
thì em nói cho chị biết, yêu thì cứ yêu, vì sao lại phải làm?”
Ha ha
ha…
Ngày
thứ tư.
Thẩm
Anh Xuân hỏi Từ Di hôm nay sẽ đi đâu.
“Đi đâu
ư? Chỉ cần có tiền, sẽ có nhiều nơi để đi mà. Chị sợ lãng phí tiền của chị à?
Em nói cho chị biết, khi chị tiêu tiền vì ông xã của chị, mặt không biến sắc,
tim không nhảy nhót, quần áo có đắt tiền mất cũng dám mua, chưa nói đến em là
bạn tốt của chị, vừa mới tiêu có hai tệ đã xót ruột rồi.”
Nhưng người
ta… Câu nói còn lại mắc kẹt trong cổ họng, vì mặt của Thẩm Anh Xuân đã nổi lên
một đám mây đen. Hóa ra là điều gì đáng nói thì hãy nói, không đáng nói thì
không nên nói. Vào những lúc như vậy, hai từ “ông xã” không bao giờ được nhắc
tới!
“Được,
vì không muốn bị chị ghét, em sẽ im miệng, làm người câm.”
Ngày
thứ năm.
Ngày
thứ sáu.
Ngày
thứ bảy.
Thẩm
Anh Xuân nằm bất động trên giường, không có ý muốn dậy. Từ Di nói họ vẫn chưa
đi biển. Mới có bảy ngày chị đã không còn muốn chơi với em nữa rồi, chán chết
đi được.
“Được,
được được! Chơi với em! Chơi với em mãi mãi, được chứ.”
Giọng
nói pha chút ngao ngán.
Từ Di
thở dài một tiếng. Tình yêu là một thứ gây sát thương không nhẹ, nhưng con
người luôn tình nguyện để mình bị thương.
Hôm đó
là chủ nhật, bãi biển rất đông người, trăm mối chằng chịt, vàng rực rỡ. Ánh
sáng mặt trời từ trên đầu dội xuống những đường nét tinh tế rõ ràng mang theo
hơi lạnh. Gió biển nhẹ nhàng thổi bay mái tóc dài trước trán và chiếc váy màu
trắng của Thẩm Anh Xuân.
Xa xa,
vài chiếc thuyền cứ đi đi lại lại, phát ra những tiếng còi hơi khàn khàn. Những
con mòng biển đang mổ thức ăn, không ngừng bay lên rồi lại sà xuống. Có bọn trẻ
đang chơi trò vợ chông trên bãi biển, vang vọng lại tiếng cười đầy vui sướng.
Nhảy sóng, bơi, nô đùa mệt rồi, Từ Di nằm xoài trên bãi cát tắm nắng.
“Anh
Xuân.” Từ Di muốn gọi cô nhìn một con cá con vừa bị sóng cuốn vào, chông trong
vũng cát trông thật đáng thương. Đợi mãi, Thẩm Anh Xuân cũng chẳng thèm bắt
lời, cô quay đầu nhìn đi. Thẩm Anh Xuân không nói một lời, lặng lẽ nhìn mặt
biển phía trước, ngẩn ngơ. Làm sao cô có thể nghe thấy được tiếng gọi của Từ Di
được?
Cô ấy,
nhớ anh ta rồi sao?
“Này!”
Từ Di lại gọi to một lần nữa.
Thẩm
Anh Xuân giật mình, ngơ ngác quay đầu lại.
“Em
biết, em chỉ thay thế được mấy hôm rồi sẽ phải quay lại thời đại của bóng đèn
thôi. Sớm biết như vậy, bây giờ em sẽ gọi điện cho anh ta.” Nói xong, cô liền
rút điện thoại ra.
Mới bắt
đầu bấm số, Thẩm Anh Xuân đã kéo tay Từ Di.
“Rõ
ràng là nhớ người ta…”
“Đáng
ghét, chị có nói là chị nhớ anh ta không?”
“Đúng
đúng! Là chị không nhớ anh ta, là em nhớ anh ta, được chưa?”
“Không
cho em nhớ.” Thẩm Anh Xuân gõ vào thái dương của Từ Di.
“Được,
em không nhớ, để lại cho một mình chị nhớ, không khéo, ông xã của chị cũng đang
nhớ chị như vậy. Em sẽ ngồi xem xem bọn chị ai làm lành trước.”
“Chắc
chắn không phải là chị!”
“Vậy
thì là anh ta!”
“Ha
ha…”
Lúc
này, Thẩm Anh Xuân mới biết, hóa ra chẳng qua cô chỉ muốn hờn dỗi với anh một
lần, mà hờn dỗi cũng là một phương thức bày tỏ tình yêu. Vậy còn Đường Lý Dục,
anh có hờn dỗi như cô không?
Tình
yêu cũng cần phải có gió mưa. Tình yêu mà không có gió mưa, chỉ có ngọt ngào,
thì làm sao biết được nó ngọt như thế nào chứ?
Giống
như lúc này, nếu như không có bảy ngày xa nhau, nếu không phải chịu đựng trong
bảy ngày, làm sao biết được bảy ngày ấy dài như thế nào? Làm sao biết được bảy
ngày còn dài hơn bảy năm? Xa xôi như bảy thế kỷ?
Sau một
tuần, Thẩm Anh Xuân quả thực đã đợi được Đường Lý Dục. Nhưng không phải anh ấy,
mà là quần áo của anh ấy, những chiếc quần áo mà cô đã mua cho anh ngày hôm đó
đều được gửi lại, không thiếu một chiếc.
Thẩm
Anh Xuân và Từ Di vừa quay về ký túc đã thấy những bộ quần áo này để trên
giường. Dương Như Tuyết thành thực báo cáo, có một người đàn ông mà cô không
quen mang đến. Dương Như Tuyết cũng biết Đường Lý Dục, nhưng người mang quần áo
thì cô lại không quen, đương nhiên là cô cũng không biết chuyện đằng sau hậu
trường rồi.
Thẩm
Anh Xuân nhìn đống quần áo trên giường, im lặng một hồi. Cô lấy điện thoại ra,
gọi một cú điện thoại. Ngay lúc đó có tiếng gõ cửa, một nam sinh bước vào, mọi
người đều quen. Lý Vĩ Bằng, khoa Trung văn, dáng người không cao, mặt vuông hơi
đen, thích làm thơ. Anh ta yêu thầm Thẩm Anh Xuân đã bốn năm nay, phương châm
của anh ta là: Không ngừng nhớ và không ngừng theo đuổi.
Việc
anh ta đột ngột xông vào ký túc của con gái khiến mọi người kinh ngạc.
Khi mọi
người còn đang chưa hiểu chuyện gì, Thẩm Anh Xuân bỗng cất tiếng cười: “Vĩ
Bằng, đây là quà sinh nhật tớ tặng cho cậu, xin cậu hãy nhận cho.” Thẩm Anh
Xuân mang túi quần áo đặt vào tay Vĩ Bằng.
“Sinh
nhật? Đã qua rồi mà! Chỉ… chỉ mới tuần trước.”
“Năm
sau vẫn chưa tới đúng không? Năm sau qua rồi còn năm sau nữa đúng không? Chỉ
một lần mà cậu đã trải qua sinh nhật cả một đời rồi!”
Đúng,
năm sa