Gửi Người Tôi Yêu

Gửi Người Tôi Yêu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325551

Bình chọn: 8.00/10/555 lượt.

sao mỗi lần bản thân

đau khổ, cần có sự an ủi thì anh ấy đều ở bên cô? Tại sao mỗi một lần bản thân

cô xui xẻo thì đều có anh ấy vỗ về? Tại sao đều là anh ấy…

Buổi

tối hôm nay, có thể hình dung là vui buồn lẫn lộn. Khác với Hứa An Ly chỉ toàn

đau khổ và xui xẻo, Lý Vĩ Bằng lại vui mừng hớn hở! Trở về ký túc xá, anh ta

lập tức tuyên bố với tất cả anh em trong phòng rằng Thẩm Anh Xuân yêu anh ta,

và chỉ cần cố gắng hết sức, tận tâm tận lực, anh ta chắc chắn sẽ giành được

trái tim nàng. Đám anh em trong ký túc xá không hiểu Lý Vĩ Bằng đang nói luyên

thuyên điều gì, không biết đầu óc anh ta có vấn đề gì không.

Các

người không tin phải không, vậy ta sẽ lấy vật chứng ra cho các người xem. Lý Vĩ

Bằng lôi từ trong túi xách ra những bộ quần áo hàng hiệu, chủ yếu là hàng CK,

có cả áo phông, áo khoác, quần bò, áo sơ mi. Ai cũng biết là chỉ có những kẻ

nhiều tiền lắm của mới có thể mua được những bộ quần áo hàng hiệu quốc tế đắt

tiền này. Mọi người lúc này đều mắt tròn mắt dẹt! Lý Vĩ Bằng đứng trước mặt anh

em trong phòng, thử từng bộ quần áo lên người. Chiếc áo phông màu vàng nhạt rất

phù hợp với những chàng trai có nước da trắng, còn Lý Vĩ Bằng thì lại hơi ngăm

đen cho nên mặc chiếc áo đó vào chỉ khiến anh ta thêm đen hơn, không khác gì là

dân châu Phi cả. Người anh ta thì gầy mà cái áo thì lại quá rộng.

Tiếp

đến là quần bò. Mọi người ôm bụng cười ngặt nghẻo. Rõ ràng đó là một chiếc

quần, nhưng khi anh ta mặc vào, nhìn nó như một chiếc váy rộng, quần váy thì

đúng hơn.

“Mọi

người xem, vợ của mình, ngay cả số đo của chồng mà cô ấy cũng không biết.” Anh

ta tự mình giải thích với mọi người.

“Hả? Vợ

của anh á? Cẩn thận đấy, chồng cô ta là cái anh gì họ Đường đó mà, anh ta mà

nghe thấy thì anh chết chắc.”

“Anh ta

đã sớm bị đá đít rồi.”

Mọi

người càng cười lớn hơn. Sắc mặt và tâm trạng của Lý Vĩ Bằng vẫn không chút

thay đổi.

“Nếu

quy ra lỗi lầm, thì chỉ có thể là do cô ấy đã nhìn lầm người, chứ không thể

trách cô ấy được.”

Không

cam tâm, anh ta lại thử tiếp cái áo khoác. Lần này, mọi người được trận cười vỡ

cả bụng. Cái áo khoác đó đối với Lý Vĩ Bằng mà nói thì chằng khác gì một cái

chăn quấn ngoài đứa trẻ sơ sinh, nhìn đến hài hước.

“Tuy là

các số đo không đúng, nhưng trái tim cô ấy yêu tôi, cô ấy quá có con mắt nhìn

người. Cuối cùng thì tôi cũng đã chinh phục được nữ thần, giờ chỉ còn phải

chinh phục thế giới nữa là xong. Sao tôi phải so đo việc mấy bộ quấn áo này lớn

hay bé chứ?” Lý Vĩ Bằng mặc bộ quần áo rộng thùng thình lượn đi lượn lại trong

phòng. Bộ mặt anh ta rất đổi tự hào, giống như kiểu ta đây không phải đang đi

trong phòng mà đang bước những bước đi trên sàn biểu diễn thời trang quốc tế

vậy.

Lý Vĩ

Bằng vừa bước đi, vừa lớn tiếng đọc mấy câu thơ tự sáng tác: “Tình yêu ơi, tình

yêu là gì? Phải chăng tình yêu vô tình, nhưng nếu ta cứ yêu, thì rồi vô tình sẽ

thành hữu tình. Nếu như ta không mạnh dạn mà theo đuổi, thì ta mãi mãi không

thể trở thành một đấng trượng phu, mãi mãi không thể có được tình yêu chân

thành của nữ thần tình ái. Ta sẽ mãi mãi chỉ là người đàn ông vô dụng không thể

là anh hùng, lịch sử sẽ lãng quên và tên ta sẽ không có trên danh sách hào

hùng.”

Lý Vĩ

Bằng càng nói càng kích động, tau chân không ngừng khua khoắng loạn xạ.

“Các

anh em huynh đệ, vì hạnh phúc của ta, ta sẽ nhanh chóng có tên trong danh sách

những người giàu có nhất thế giới. Khi đó, nếu huynh đệ cần ta giúp điều gì ta

sẽ hết lòng hết sức giúp anh em, bốn năm học với nhau ta coi anh em tình sâu

nghĩa nặng.”

“Ha ha

ha!” Cả phòng phá lên cười.

“Nếu vợ

anh ly dị anh thì sao?” Một đồng chí nằm trên giường đột ngột phát ngôn ra câu

nói cắt đứt bầu không khí đang hưng phấn trong phòng.

“Cô ấy…

Cô ấy có thể sao? Cô ấy có thể từ bỏ một người như tôi sao?”

“Anh

không phải đang trong mộng đấy chứ?”

“Không

cần ăn nho mà cũng chua ngoa thế, rộng lượng hơn một chút có tốt hơn không?”

Đêm

nay, Lý Vĩ Bằng vui sướng đến độ không ngủ được.

Sang

đến ngày thứ hai, Lý Vĩ Bằng mặc bộ quần áo hàng hiệu lên lớp. Anh ta không sợ

ánh mắt người khác chê cười, chỉ sợ người khác không nhìn ra được đồ anh ta mặc

trên người toàn là hàng hiệu, sợ người ta nhìn ra rồi nhưng không hỏi anh ta

đây là hiệu gì, ai tặng anh ta. Nếu có người hỏi như vậy, anh ta có thể ngẩng

cao đầu mà trả lời rằng đây toàn là đồ mà vợ anh ta mua cho.

“Vợ

anh?”

“Sao

lại có người thiếu hiểu biết thế nhỉ? Vợ của tôi mà anh cũng không biết sao?

Chính là Thẩm Anh Xuân đó.”

“Hả? là

thật hay giả đấy?”

“Tôi

dối anh chắc! Vợ sao có thể tùy tiện mà nhận được? Anh nói vợ anh là một cô

giáo, vợ anh là một cô nào đó trong lớp, liệu anh có dám chịu trách nhiệm trước

pháp luật về điều đó không, hiểu chưa hả?”

Thẩm

Anh Xuân là vợ của Lý Vĩ Bằng. “Ha ha…” Mọi người lại cười phá lên.

Má bên

trái của Hứa An Ly sưng đỏ lên và hằn rõ năm vết ngón tay. Chu Lệ Diệp không

kiềm chế nổi cơn giận, muốn làm cho ra nhẽ vụ này. Mặc dù mọi người đều đặt ra

nghi vấn cho miếng băng gạc trên má Hứa An Ly, nhưng không


Pair of Vintage Old School Fru