Gửi Người Tôi Yêu

Gửi Người Tôi Yêu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325702

Bình chọn: 7.5.00/10/570 lượt.

nh

à?”

Hứa An

Ly vẫn mở tròn mắt nhìn Đường Lý Dục mà không nói được lời nào. Nếu như là

trước đây, cô sẽ vui mừng hớn hở khi bất ngờ gặp được anh ta, nhưng bây giờ thì

cảm xúc đó đã không còn nữa. Cô thậm chí còn chả có cảm giác gì, và cũng chả

biết nói gì.

Gió nhè

nhẹ thổi qua, lá cây rơi xào xạc, càng làm cho tâm trạng của cô thêm phần bất

an. Giữa hai người giờ đây đã có một khoảng cách rõ ràng.

“Này!

Chuột Mickey, chúng mình lâu lắm không gặp nhau rồi, em vẫn ổn chứ?”

Giọng

nói của Đường Lý Dục có chút gì đó hơi gượng gạo, nhưng cái khí chất của người

con trai đang tuổi thanh xuân thì vẫn còn đó. Lời nói như gió thoảng qua tai,

Hứa An Ly chỉ coi anh ta là người xa lạ có chút quen quen.

Đúng

vậy! Đúng là lâu rồi không gặp. Từ sau cái lần gặp nhau ở quán bia đó, bọn họ

không còn gặp lại nhau lần nào nữa.

Đường

Lý Dục rõ rằng cảm nhận được sự lạnh nhạt từ Hứa An Ly, cô dường như đã biến

thành người con gái khác, một người xa lạ bí ẩn, người mà anh ta quen biết

trước đây đã trở thành một cô gái khiến anh thấy tò mò và muốn khám phá.

Đường

Lý Dục nghĩ trong lòng, thời gian quả là vị thầy thuốc tài ba vĩ đại, có thể

khiến một cô gái quá bình thường nhìn là hiểu trở thành một người khiến anh ta

chẳng thể nào biết được suy nghĩ. Anh ta cảm thấy trong lòng có chút bối rối.

“Xin

hãy gọi em là Hứa An Ly.” Hóa ra vẫn là một cô bé con, ngay cả cái giọng khi

tức giận cũng chẳng có gì thay đổi. Vẫn cái giọng điệu như cũ. Trước đây cô để

tóc ngắn, giờ tóc đã dài đến ngang vai, ra dáng thiếu nữ rồi chứ không còn là

cô bé nhắng nhít ngày nào nữa. Cái thuật ngữ người lạ có chút quen đem đến cho

Đường Lý Dục cái cảm giác xa cách không mong muốn.

“Hứa An

Ly, chào em, anh là Đường Lý Dục.”

Đường

Lý Dục định chọc cười Hứa An Ly. Nhưng anh cũng không ngờ rằng nói câu đó ra

xong anh cũng không cười nổi, trái lại càng khiến cho không khí lúc đó thêm

nhạt nhẽo. Đường Lý Dục muốn đưa tay ra vén mấy sợi tóc mái đang chấm xuống mắt

của Hứa An Ly, nhưng khi thấy cô khẽ lắc đầu, anh đành rút tay lại.

Anh im

lặng một hồi lâu. Cô cũng không có phản ứng gì.

Gặp

nhau như thế này, thậm chí là khoảng cách quá gần với Đường Lý Dục như thế này,

mặt đối mặt, chẳng phải là ao ước bao lần của Hứa An Ly này sao? Tại sao, khi

những khát khao đã thành hiện thực, khi hai người có khoảng cách không gian

riêng tư như thế này, cô lại bỗng nhiên cấm khẩu, chỉ biết im lặng mà chẳng nói

được gì? Chẳng phải cô đã đánh đổi cả tình bạn, cả tình mẫu tử của mình để có

được cuộc gặp gỡ này sao?

Hứa An

Ly, mày hãy nói ra những điều mày nghĩ với anh ta đi. Hứa An Ly, mày hãy thể

hiện ra cái sự điên rồ của chính mày đi. Mày không thích anh ta à? Mày không

thèm muốn có được anh ta sao?

Giống

như chiều qua, giống như Tần Ca, đến với mày vô điều kiện, yêu mày vô điều

kiện, yêu mày vô điều kiện, và muốn được ở bên mày mãi mãi. Đấy chẳng phải là

ước muốn về mối tình đầu mà mày muốn có sao? Sao giờ mày lại bình thản, lạnh

lùng, và vô cảm đến thế?

Hứa An

Ly, mày đanh giả vờ hay là thật đây?

Bản

thân cô cũng không biết. Lúc này, cô biểu hiện như rất bình thản, lạnh lùng,

thờ ơ, cũng chẳng có chút ham muốn. Duớng như trước mặt cô lúc này không phải

là Đường Lý Dục, mà chỉ là một người bạn học bình thường, chả có chút quen biết

gì. Thậm chí cô còn chả buồn nhìn anh ta lấy một cái.

“Anh

tìm em có việc gì không?” Hứa An Ly hỏi.

“Không

có việc gì thì không gặp em được sao?” rất lâu sau Đường Lý Dục mới trả lời một

cách gượng gạo.

“Em xin

lỗi, sắp vào lớp rồi, em phải xem qua sách vở đã.” Hứa An Ly đánh trống lảng

sang chuyện khác để không phải trả lời câu hỏi của Đường Lý Dục.

Đường

Lý Dục lúc đó cũng chẳng biết nói gì hơn.Vốn dĩ câu chuyện giữa họ đã chả có gì

để nói rồi, chỉ là anh ta muốn bắt chuyện nên cứ nói bừa như vậy. Thật sự là

chả có chuyện gì, nhưng bản thân anh ta cũng không biết tại sao lại muốn đến

tìm Hứa An Ly, muốn được ở bên cạnh cô ấy, nói chuyện phiếm hoặc chẳng cần nói

gì, chỉ cần im lặng ở bên nhau cũng tốt, giống như trước kia vậy.

Anh ta

còn nhớ những chuyện trước kia sao? Anh ta còn nhớ những chuyện liên quan đến

cô ngày trước sao? Hứa An Ly đã sớm cho rằng tất cả những chuyện trước kia anh

ta đều đã quên hết sạch rồi.

“An

Ly.” Đường Lý Dục khe khẽ gọi tên cô.

“Em vẫn

sống tốt chứ?”

“Tốt,

rất tốt, ăn ngon ngủ kỹ, lẽ nào anh thấy em sống không tốt sao?” Hứa An Ly lên

giọng hỏi lại, dường như còn nhếch mép cười một cái rất nhanh nữa.

“À

thì…” Đường Lý Dục dường như đã không còn biết nói thêm điều gì nữa, đành lặng

im.

Trong

cái sự lặng im đó, Hứa An Ly bỗng phát hiện ra phải chăng bản thân cô cũng chưa

hiểu hết về Đường Lý Dục, hóa ra hai người đúng là xa lạ thật, xa lạ đến nỗi

mặt đối mặt mà cũng không biết nói gì.

Hôm

nay, Đường Lý Dục đặc biệt mặc chiếc áo sơ mi trắng mà ba năm về trước anh ta

đã mặc, chắc cũng mặc nhiều nên màu có vẻ bạc đi. Cũng dễ hiểu thôi vì cô đã

quá quen với thói quen trong cuộc sống của anh ta rồi. Chiếc áo sơ mi này, cô

tặng


XtGem Forum catalog