Hạ Mộng Cuồng Thi Khúc

Hạ Mộng Cuồng Thi Khúc

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327181

Bình chọn: 9.5.00/10/718 lượt.

truyền thống của Scotland, đàn ông cũng sẽ mặc váy. Mà trong cách ăn mặc truyền thống nhất thì đàn ông cũng không mặc quần lót. Đầu tiên là cô hơi giật mình, sau khi kịp hiểu ra thì cười phá lên. Nhưng đang cười cười thì đột nhiên cảm giác được giọng nói này không đúng lắm, ngôn ngữ cũng không đúng lắm, vì vậy cô quay người lại với tốc độ cực chậm.

Trong tích tắc nhìn thấy mặt mũi của Hạ Thừa Tư, cô gần như làm rơi quyển sách trong tay xuống mặt đất: “Anh, anh Hạ, sao anh lại ở đây?”

“Đúng lúc tôi cũng dự định đi đến đây, nên đến thẳng đây thôi.”

“À....” Cô thở phào nhẹ nhõm, vỗ ngực một cái. Nhưng cho đến khi trả tiền mua quyển sách này, cô cũng chưa hồi phục lại tinh thần.

Từ khoảnh khắc phong cảnh Scotland kia tiến vào mắt, cô vẫn có thể cảm nhận được không khí thê lương đậm đặc ở đây. Nếu như miêu tả bằng âm nhạc, đó chính là khúc kèn túi Scotland vang lên cao vút bên tai. Nhưng mà trong thoáng chốc nhìn thấy Hạ Thừa Tư, tiếng nhạc như biến thành bản hòa tấu đàn violin -- Nhất định là bởi vì người đàn ông này quá mức rực rỡ, không hợp với nơi này, cho nên cô mới xuất hiện ảo giác như vậy.

Hai người bọn họ cùng đi đến bờ hồ. Nhìn từ bến tàu Lomond đến giữa hồ, non sông tươi đẹp, gió mát nước trong, bao giờ cũng khiến người ta có một cảm giác cho rằng nó là một vùng biển yên ả. Trên bờ cát ven hồ, bọt sóng trắng xóa cuốn đến từng đợt, che mất cát đá màu vàng nhạt trên bờ. Gần bờ hồ có vài chú chim không biết tên, chúng như không hề cử động, chỉ lẳng lặng “ngồi” trên bọt sóng, nhấp nhô theo con sóng, ngơ ngơ ngác ngác. Nhìn không kỹ còn tưởng rằng là đứa bé ba tuổi đang nghịch món đồ chơi trong bể bơi.

Bùi Thi nhìn bọn chúng chăm chú hồi lâu, trợn to hai mắt: “Đây là con gì, vịt sao? Có vẻ rất dễ thương.”

“Có vẻ lạnh lùng, thực tế là bởi vì ngây người quá lâu nên ngay cả vẻ mặt cũng không có.” Hạ Thừa Tư tùy tiện liếc bọn chúng một cái, “Thật giống với ai kia.”

Cô hé miệng, muốn cãi lại anh vài câu, nhưng đối phương không nói đích danh mình, cô chỉ có thể chịu đựng ngậm bồ hòn làm ngọt, yên lặng hứ một tiếng trong lòng.

Có lẽ trên bến tàu là nơi lạnh nhất. Nó kéo thật dài đến giữa hồ, bọn họ đứng trên sàn gỗ bên ngoài giống như là lơ lửng trên giữa mặt hồ. Mặt hồ này như một miếng ngọc bích khổng lồ, gió lạnh khiến sóng gợn cuồn cuộn, tạo thành sóng nước như ngói lưu ly. Mà sóng nước đều đặn đồng nhất, nhấp nhô từng lớp, lại khiến cảnh sắc trong tầm mắt hài hòa mà yên tĩnh. Dõi mắt nhìn theo, non xanh, nước biếc đều là dáng vẻ nguyên sinh nhất hòa vào nhau, còn phủ lên lớp sương mù nhàn nhạt. Giống như là một bức danh họa sau khi hoàn thành, được phun lên một lớp nước thật mỏng trên bức tranh, hoàn thành phần cuối cùng vẽ điểm mắt rồng. Tuy nhiên gió thật to, lại cứ cuốn theo nhiệt độ lạnh nhất, ngay cả cô gái tóc vàng dựa vào lan can bến tàu chụp hình cũng mất đi hết dáng vẻ phong thái xinh đẹp thường ngày, run rẩy bảo bạn mình chụp vội cho xong rồi rời khỏi đây. Nơi này giống như là thắng cảnh nhân gian bí mật được thần linh len lén tạo ra. Bởi vì vô cùng xa xỉ và tốt đẹp nên không chịu cho bất cứ ai dừng lại thêm một phút, nhưng lại cũng vì xinh đẹp nên không muốn tự mình thưởng thức, khiến cho mọi người phát hiện ra nó, lại chỉ có thể lướt qua vội vã trong con chữ quý báu, trong máy ảnh, trong hồi ức.

Linh cảm rục rịch chộn rộn trong lòng lại bị vây trong trạng thái miêu tả sinh động như cũ. Có điều là nơi này thật sự quá lạnh. Chỉ cần có gió thổi qua thì cô sẽ bị lạnh đến rối loạn thần kinh, nhưng lại không thể hiện lên vẻ khó chịu trên mặt -- Phải biết rằng, tư tưởng nam quyền của Boss cuồng biến thái nổi tiếng nghiêm trọng. Cô nghĩ, nếu như mình tỏ ra vẻ yếu đuối đặc thù của phụ nữ, có lẽ sẽ bị anh ta trực tiếp khiêng lên vứt xuống hồ. Có lẽ là tưởng tượng quá mức chân thật, nước hóa thành dao băng rét buốt như đâm thẳng vào thân thể, khiến cô bất giác run lên lập cập. Cô vội ho một tiếng cố gắng che giấu, rồi sau đó nhắm hai mắt lại, bắt đầu suy nghĩ đến giai điệu mở đầu mới.

Bỗng nhiên trên vai được cảm xúc ấm áp bao trùm.

Cô mở mắt ra, nhanh chóng quay đầu nhìn lại phía sau. Lúc thấy Hạ Thừa Tư khoác áo của mình lên cho cô, cô sợ đến mức suýt ngất đi tại chỗ -- Anh đang làm cái gì? Anh mà lại làm chuyện như vậy, lẽ nào cô sắp chết ư? Lẽ nào cô thật sự bị trùm lại rồi ném vào trong hồ sao?

Cô lo lắng đến sắc mặt trắng bệch, một hồi lâu không thể nói ra một chữ.

“Nếu như em ngã bệnh, sẽ không có ai chạy vặt cho tôi ở sân bay rồi.” Anh nói thản nhiên, lại tỉnh bơ đưa ra tổng kết, “Vậy sẽ rất phiền phức.”

Có lẽ là bình thường bị anh huấn luyện đã quen với việc ngược đãi, nghe anh đưa ra lý do như vậy, cô lại thở phào nhẹ nhõm, thoải mái mặc áo khoác của anh vào, vỗ ngực một cái: “Thì ra là như vậy. Vậy tôi thật sự không thể ngã bệnh được rồi.”

Anh cởi áo khoác ra chỉ còn mặc áo lót và áo sơ mi, chiếc quần bó dài khiến đường nét đôi chân thẳng tắp của anh càng thêm rõ ràng. Anh có đôi vai ngang rộng rãi người Châu Á hiếm có, hơn nữa lại còn thuộc về kiểu rắn chắc mà không có cơ bắp thô


Old school Swatch Watches