Pair of Vintage Old School Fru
Hách Vương Gia

Hách Vương Gia

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323121

Bình chọn: 7.5.00/10/312 lượt.

ểu Tiểu, ngươi có phải

là thiếu bạc hay không? Ta còn có một chút để dành, có thể cho ngươi mượn……” Dư

Thiến Nhi nghe nói thuốc cho cha nàng thực quý, một thang đã năm lượng, người

thường làm thế nào có thể dùng được.

Tiểu Tiểu lắc lắc đầu.“Ta

mượn tiền, hẳn là đủ cho cha ta trị hết bệnh.”

“Kỳ quái, hai ngày này

ngươi vì sao không hề kể chuyện về Bình quận vương? Hai ngày này khách nhân đều

thực thất vọng, người đến cũng càng ngày càng ít đi.” Dư Thiến Nhi có điểm không

hiểu.

Tiêu Tiểu Tiểu nhìn nàng

một cái, lại thở dài. “Ta luôn cảm thấy kể chuyện không căn cứ, chỉ dựa vào đồn

đãi đối xã hội này không tốt, vẫn là nên giảng chút chuyện về trung hiếu tiết

nghĩa, còn có thể giáo hóa lòng người.”

“Nhưng mà chủ quán giống

như……” Dư Thiến Nhi còn chưa nói xong, ông chủ quán trà liền vén rèm bước vào.

“Tiêu lão sư phụ!” chủ

quán trà vừa thấy Tiêu Tiểu Tiểu liền hét lên.“Hôm nay ngươi nên biểu hiện cho

tốt, bằng không khách nhân đều chạy sạch hết!”

“Ông chủ……” Tiêu Tiểu

Tiểu nhìn lão có chút khó thở.“Việc này…… có chút khó khăn.”

Nàng lấy tiền của người

ta, làm sao còn có thể kể chuyện người ta? Ngày đó nàng bị bắt đến phủ Bình

quận vương, lúc đi ra trong lòng thật đúng là có một túi bạc, đúng là Bình quận

vương Phàn Ngưỡng Cực cho nàng mượn. Hiện nay lấy đâu ra can đảm tiếp tục kiếm

tiền bằng cách này?

Cho dù vương gia không

cho nàng mượn tiền, tiếp tục kể câu chuyện này, bị bắt lần nữa cũng chỉ là

chuyện sớm muộn. Cho nên tuy rằng ngân lượng ai cũng thích, nhưng nàng cũng không

dám kiếm thêm bằng phương pháp này!

“Khó khăn? Chỗ nào khó

khăn?!” ông chủ quán trà chịu không nổi nói.“Lúc trước ta chia ngươi năm năm,

cũng không phải chỉ vì sinh ý mỗi ta. Ngươi còn tiếp tục thế này, cũng không

biện pháp cho ngươi đãi ngộ tốt như vậy.”

“Ông chủ, kể chuyện trung

hiếu tiết nghĩa là việc không tốt sao? Câu chuyện Bình quận vương mọi người đều

nghe qua, dù sao cũng không có ý nghĩa……” Tiêu Tiểu Tiểu cố gắng tìm từ muốn

nói, cảm động lão bản.

Ai ngờ lão chủ quán một

chút cũng không cảm kích.“Trung hiếu tiết nghĩa? Khư, có tiền mới có nghĩa,

không có tiền đừng trách ta vô tình vô nghĩa. Hôm nay, hôm nay ngươi nhất định

phải biểu hiện thật tốt, bằng không đừng nói chia năm năm, ngay cả ba bảy cũng

không cho ngươi.”

“Ông chủ, ngươi làm sao

có thể lật lọng? Ngân lượng mấy ngày trước đây còn chưa có đưa đâu!” Tiêu Tiểu

Tiểu kháng nghị. Ngày đó nàng bị bắt đến vương phủ, lão căn bản không có đem

tiền công đưa cho nàng, hai ngày này cũng chỉ cho nàng một ít bạc vụn, nói là

sinh ý không tốt. Cũng không ngẫm lại nàng là phải mạo hiểm sinh mệnh kiếm

tiền, lão thật không lương tâm. Nghĩ đến này, trước mắt nàng lại hiện lên mặt

Phàn Ngưỡng Cực tựa tiếu phi tiếu kia.

“Ngươi hôm nay biểu hiện

cho tốt, ta liền nhất định đưa tiền công cho ngươi, bằng không…… Hừ hừ!” Lão hừ

trong cổ họng hai tiếng rồi bước đi.

“Ê!” Tiêu Tiểu Tiểu tức

giận nhìn bóng lưng lão.“Thật sự là sắc mặt thay đổi so với cái gì cũng nhanh

hơn.”

“Tiểu Tiểu, vậy phải làm

sao bây giờ? Ngươi có muốn kể chuyện ngắn của vương gia hay không, cho dù cũ

cũng được, mọi người thích nghe……” Dư Thiến Nhi tại quán trà làm việc đã lâu,

rất rõ ràng tính cách lão chủ quán, đối phương là tiêu chuẩn của người làm ăn.

“Nhưng là…… Đầu cùng bạc,

ngươi nói ta muốn chọn cái nào?” Tiêu Tiểu Tiểu sờ sờ cổ chính mình, vẻ mặt đau

khổ nói.

“Cái gì đầu cùng bạc?”

“Quên đi, đã đến giờ,

chúng ta lên sân khấu trước đi!” Nếu hôm nay chủ nợ kia không có tới, nàng có

thể kể một chút câu chuyện “Vương gia” cho họ không.

Dư Thiến Nhi đành phải

cầm lấy tỳ bà đi theo lên sân khấu.

Vừa đứng đến trên đài, là

có thể cảm giác người xem ít đi rất nhiều, trước đây đều là khách quý ngồi chật

quán trà, hiện thời chỉ còn được năm phần.

Tiêu Tiểu Tiểu vừa thấy

góc bàn kia hôm nay không có người, vụng trộm nhẹ nhàng thở ra. Hai ngày nay,

Phàn Ngưỡng Cực mỗi ngày đều đến quán trà, hắn luôn ngồi ở bàn sau cùng, không

uống trà, cũng không nghe kể chuyện, trong tay cầm một quyển sách, hoặc là phe

phẩy chiết phiến (quạt giấy), ánh mắt thậm chí không nhìn trên đài. Cho dù

thoạt nhìn hắn không đang nghe nàng kể chuyện, nhưng nàng biết kia là đại biểu

cho ý tứ gì.

Hắn đến giám thị nàng.

Khó trách ngày đó khi hắn

cho nàng mượn ngân lượng, còn lộ nụ cười quỷ dị như thế. Sớm biết mỗi ngày đều

bị giám thị, không bằng nàng đổi địa điểm kể chuyện, đổi cả cách giả dạng,

không phải là được sao?

Vì sao mọi người đều

thích nghe chuyện của hắn? Thực không hứng thú.

“Hôm qua lão nói đến đoạn

hòa thượng cứu con khỉ dưới núi đá lớn ra, hòa thượng kia đem phù chú xé đi,

nhất thời cát bay đá chạy, ngay cả ánh mắt đều nhìn không ra……” Tiêu Tiểu Tiểu

bắt đầu ra sức kể lại câu chuyện.

“Ai nha, lại là cái này,

nghe qua rồi!” Người nghe bắt đầu xuất hiện thì thầm.

“Chúng ta muốn nghe

chuyện hay!”

“Muốn nghe Bạch Hổ chuyển

thế thành vương gia kia, kể cái kia đi!”

Thước gõ trong tay Tiêu

Tiểu Tiểu dừng ở không trung, chụp cũng không ổn, thu cũng không đ