
? Đã nói
cho ngươi, còn đưa lại làm cái gì?” Hắn không kiên nhẫn trừng mắt liếc nàng một
cái.“Tốt lắm, bắt đầu đi! Ngươi kể câu chuyện nghe đặc sắc một chút.”
“Vương gia thật sao muốn
nghe ta kể chuyện? Nhưng mà…… Vừa mới tại quán trà……” Không phải đã nghe rất
nhiều sao? Làm sao còn muốn mang nàng tới nơi này để kể chuyện? Tiêu Tiểu Tiểu hoang
mang nhìn hắn.
“Vừa nãy đi giám sát,
nhưng ta thấy ngươi thiếu khách đến đáng thương, cho nên muốn nghe thử một đoạn
xem có phải thực sự chán như vậy không.” Hắn nhàn nhạt nói.
Kỳ thực là hắn thích nghe
nàng kể chuyện. Âm thanh của nàng cực kỳ có trình tự, khi đang kể chuyện nhân
vật chuyển đổi cũng có thể biến hóa rất cẩn thận, càng quan trọng hơn là, nàng
chỉ dùng tiếng nói chuyện rủ rỉ rù rì mà có thể làm cho cả phòng náo nhiệt hẳn
lên, cho nên đã nhiều ngày nay hắn đều quán trà, lúc đầu là cố ý tạo áp lực cho
nàng, sau là vì thích nghe âm thanh của nàng.
Ở căn phòng lạnh như băng
này, nếu cả ngày đều có thể được nghe nàng kể chuyện, cảm giác hẳn là sẽ rất
khác đi?
“Chính là… Chính là…”
Nàng thật sự muốn về nhà để nấu thuốc cho cha nha, chính là trước mắt người này
vẫn là chủ nợ lớn của nàng, nàng cũng không có thể đắc tội. “Chính là tiểu nhân
trong nhà có việc, nhất định phải trở về. Cái kia… Hôm khác được không?”
Phàn Ngưỡng Cực không có
phản ứng, nhưng mà sắc mặt lạnh đi vài phần. Nàng rốt cuộc có hiểu hay là
không, hắn vô cùng hiếm khi chủ động mời người khác đến phủ. Nha đầu này đúng
là không biết tốt xấu!
Tiêu Tiểu Tiểu cũng không
phải ngu ngốc, biết xem sắc mặt người khác, nàng chạy nhanh đứng ở trước mặt
của hắn, rút ra chiết phiến cùng thước gõ, bắt đầu kể chuyện. Hắn là người mà
sắc mặt biến đổi cũng quá nhanh đi!
“…… Chỉ thấy xuân sắc
phong cảnh tươi đẹp, liễu rủ nhè nhẹ, thầy trò ba người đi tới một chỗ, đã thấy
một đống đất đá chặn đường. Đường Tăng nói: 'Trước có đống đá, e rằng có hổ
lang.' nhưng mà hầu đồ đệ này của hắn một chút cũng không lo lắng, vỗ vỗ ngực
nói: 'Gạt bỏ lòng phiền não, tẩy bụi trần bên tai. Lại chịu khổ trong khổ, làm
người có khó chi. Sư phụ, có Lão Tôn ở đây, bảo vệ ngươi bình an.*'–”
*Nguyên văn:'扫除心上垢,洗净耳边尘。 不受苦中苦,难为人上人。 师 父,有我老孙在,包你平安无事:
Tảo trừ tâm thượng cấu, tẩy tịnh nhĩ biên trần. Bất thụ khổ trung khổ, nan vi
nhân thượng nhân. Sư phụ, hữu ngã lão tôn tại, bao nhĩ bình an vô sự – Trích
hồi thứ 32 trong tác phẩm “Tây Du Ký” của Ngô Thừa Ân – có thể đọc thêm ở đâyhttp://zh.wikisource.org/wiki/%E8%A5%BF%E9%81%8A%E8%A8%98/%E7%AC%AC032%E5%9B%9E–
đại ý là trong lòng không để nhiễm bẩn, rửa sạch bụi ngoài tai, hễ trong lòng
không nghi ngại thì khỏi lo lắng gỉ.
“Đợi chút.” Phàn Ngưỡng
Cực giơ chiết phiến lên cắt đứt lời nàng.“Ngươi quả thực là đang đọc bài, không
phải là kể chuyện? Thay đổi nhân vật, nói chuyện phải đổi giọng nói, đổi cả
động tác, như thế mới tốt.”
Tiêu Tiểu Tiểu nghe vậy
cứng người tại chỗ, thật muốn đem khối thước trong tay ném vào mặt hắn, nếu có
thể còn muốn gõ cái trán hắn, ước chừng cũng sẽ có chút lực sát thương đi?
Người này muốn thế nào? Không biết nàng mệt quá sao? Nàng làm sao có tâm tư ở
trước mặt hắn diễn hầu tử kia a!
“Ha ha, tiểu nhân kể không
được tốt, mong vương gia dạy bảo.” Nàng nhếch miệng giả cười, xoay người che
giấu cười khổ, làm lại một lần.“Chỉ thấy xuân sắc phong cảnh tươi đẹp……”
Cứ như vậy, nàng cố gắng,
ra sức kể chuyện, nhưng cái người nghe duy nhất này chính là không nể tình, đoạn
nào hắn cảm thấy kể không được tốt, sẽ bắt nàng kể lại một lần, chỉ là câu
chuyện này, nàng nói tới nói lui cũng sắp mười lần, tươi cười bên miệng cũng
càng ngày càng cứng ngắc.
Rốt cục, không biết là do
hắn mệt mỏi, hay là cảm thấy không có ý nghĩa, lúc này mới kêu ngừng.“Hôm nay
kể đến chỗ này đi! Ngày mai ngươi mang theo đạo cụ, làm cho đoạn này biến thành
náo nhiệt hơn.”
“Ngày mai?” thanh âm của
nàng nhịn không được cất cao.
“Thế nào, đối với lòng
hảo tâm chỉ đạo của ta, cảm động nói không nên lời?” Hắn cố ý cười cười nói.
Tiêu Tiểu Tiểu mặt như
trái khổ qua cuối cùng cũng lộ ra.“Vương gia thật hứng trí, như thế nào bỗng
nhiên muốn chỉ đạo tiểu nhân đây?”
Kỹ xảo kể chuyện này nàng
cũng không phải không hiểu, người có thể kể chuyện lại còn diễn lại hát, bình
thường xuất thân là từ gánh hát, mới có công lực bực này. Hồi nhỏ cha cũng từng
muốn đưa nàng đi học hát hí khúc, nhưng nàng chịu không hết khổ, không bao lâu
liền khóc nói không chịu đi. Trong nhà mặc dù không phải giàu có như người ta,
nương nàng lại mất sớm, cha nàng đối với đứa nhỏ duy nhất này cực kì thương lại
sủng, cho nên nàng nói không đi sẽ không miễn cưỡng, thế nên nàng hiện tại trừ
bỏ dựa vào tiếng nói kiếm cơm, có muốn nàng hát hí khúc nàng cũng sẽ chẳng làm
được.
“Ngươi không kiếm tiền
làm thế nào có bạc trả cho ta? Không lẽ ngươi cho rằng một trăm lượng kia không
cần trả sao?” Phàn Ngưỡng Cực lại uống ngụm trà nói.
Khi nói chuyện, người hầu
bưng điểm tâm lên.“Thập Tứ gia, đây l