
lên, phát hiện nàng đã đem trường bào vắt lên trên,
chân đạp nhánh cây, một tay hái quả mận, một tay còn vội vàng vịn cây mận,
thoạt nhìn bận rộn không chịu nổi.“Ngươi cẩn thận một chút ấy!”
Cho dù hành vi của nàng
lỗ mãng như thế, động tác có chút thô lỗ, nhưng ánh mặt trời xuyên thấu qua
nhánh cây chiếu vào trên khuôn mặt tươi cười sáng lạn của nàng, trong nháy mắt,
hắn cảm thấy nha đầu kia rất đẹp. Hắn nhìn nhìn, nhìn thân ảnh nho nhỏ kia ở
đầu cành bận rộn, khuôn mặt phấn nộn kia dưới ánh mặt trời lộ ra sắc màu tươi
đẹp, làm cho hắn muốn đưa tay sờ sờ, hoặc là đem lúm đồng tiền kia bên môi nàng
cũng nuốt vào bụng.
“Không có việc gì, ta hồi
nhỏ thường trèo cây. Nhưng mà…… Không trong trang phục thế này nha! Cái kia……
Ngươi đem áo choàng cho mượn một chút, giúp ta tiếp đi!” Nàng nói xong, bắt đầu
nhanh nhẹn tay chân hái quả mận.
Nghe mệnh lệnh nàng không
chút khách khí, Phàn Ngưỡng Cực suy nghĩ rồi hồi tinh thần lại, cắn chặt răng,
nhưng vẫn là đem áo choàng cấp kéo đến, mà cô gái nhỏ kia thực sự đem quả mận
ném xuống, toàn bột ném vào trong lòng hắn.
“Bên trái một chút, ngươi
đứng quá xa, như vậy sẽ ra ngoài, rớt thực đáng tiếc.” Tiểu ngồi một lát ở trên
thân cây, một bên chỉ huy.
Ba Cách thiếu chút nữa
bật cười, hắn nhanh chóng thi lễ liền xoay người, sau đó đi phòng bếp tìm cái
rổ đến. Cũng không thể để chủ tử giúp nàng xách quả mận trở về đi? Bất quá nhìn
biểu cảm vừa mới nãy của gia, hắn thực sự muốn cười nha!
Có lẽ việc biết Tiểu Tiểu
cô nương là chuyện tốt, bởi vì biểu cảm gần đây của Thập Tứ gia phong phú hơn,
cũng có khí lực chỉnh người.
Tiểu Tiểu bận hơn nửa
ngày, rốt cục cam nguyện trèo xuống cây.“Phía trên còn có thật nhiều đây! Nhiều
thế này ăn không hết, ngươi hẳn là nên hái tặng người khác ăn. Ngươi xem, này
cây mận bộ dạng thật tốt, khẳng định ăn rất ngon!”
Hắn trừng mắt nhìn nàng,
nha đầu kia lại thực tự nhiên sai khiến hắn, vừa mới nãy cũng không gọi hắn là
vương gia, liền “Ngươi ngươi ngươi” kêu đến kêu đi, thật sự là lớn mật!
“Nha, thực sự ăn ngon
nha, chua chua ngọt ngọt. Đến, cái này thoạt nhìn rất tốt, cho ngươi!” Tay trái
nàng cầm quả mận, chính mình cắn một ngụm, khóe miệng còn chất lỏng màu đỏ, làm
cho hắn xem một trận hoảng loạn. Sau đó tay phải nàng lại chọn chọn, ở trên
người tùy tiện lau lau, liền thân thủ đưa tới trước mặt hắn.
Hai tay hắn còn giữ áo
choàng, trên áo choàng tràn đầy quả mận. Chần chờ một chút, dưới ánh mắt thúc
giục của nàng, hắn cắn xuống trái mận kia.
Bởi vì nước nhiều lắm,
hắn một ngụm cắn xuống này, bên môi chảy xuống một vệt. Nàng cười khanh khách,
thân thủ thay hắn lau đi.“Ăn ngon không?”
Hắn nhìn nàng cười meo
meo, trên mặt của nàng vẫn còn dán râu, trên đầu còn đội cái mũ xấu xấu kia,
nhưng tròng mắt tròn vo, chói lọi dị thường, ngay cả miệng nhỏ kia bởi vì chất
lỏng quả mận mà có vẻ đỏ au. Thấy nàng lại cắn một ngụm quả mận, hắn cảm giác
một ngụm kia cắn ở đáy lòng hắn, dường như là bị cái gì va chạm một chút.
“Lại đến một ngụm?” tay
phải nàng lại đem quả mận giơ lên trước mặt hắn.
Hắn không cắn quả mận
kia, ngược lại tránh đi tay đang giơ cao của nàng, cúi đầu mút cái miệng hồng
hồng của nàng.
“Ngô……”
Tiểu Tiểu trừng lớn tròng
mắt, hai tay đều cầm quả mận, một tay còn giơ thật cao, toàn thân đều không thể
nhúc nhích. Cái miệng của hắn đầu tiên là nhẹ nhàng mút, sau đó thây nàng cứ
ngốc lăng lăng ánh mắt dưới, hắn lại lần nữa há mồm cắn miệng của nàng.
Hắn mút nhẹ nhàng, mềm
mại, ngọt ngào, lại có chút ê ẩm. Nàng cảm thấy có cổ nhiệt từ đôi má lan tỏa
đến, nhịn không được hai mắt nhắm nghiền, không nghĩ tới việc nhắm mắt lại, hơi
thở của hắn lại phả đầy trên người. Hắn thăm dò làm nàng căng thẳng, thâm tâm
kinh hoàng không thôi, như muốn ngã ra.
Không biết qua bao lâu
nàng mới bị buông ra, sau đó nàng hô nhỏ một tiếng, đem quả mận trong tay nhét
vào miệng hắn.
“Tiểu –” Hắn bị quả mận
chặn lại trong miệng, còn chưa kịp lên tiếng, nàng liền hổn hển xoay người rời
khỏi.
“Tiểu Tiểu cô nương, rổ
này cho ngươi mang quả mận.” Ba Cách không biết quay lại khi nào, trong tay cầm
cái rổ.
Tiểu Tiểu trong đầu đại
loạn, nghe được Ba Cách âm thanh, bị động tiếp nhận rổ trong tay hắn, đem quả
mận trong lòng Phàn Ngưỡng Cực đổ hết vào trong rổ, sau đó một tiếng chào cũng
không nói, liền cầm rổ lung lay đi ra ngoài, bước chân còn có chút hỗn độn.
“Thập Tứ gia, để tiểu
nhân hộ tống Tiểu Tiểu cô nương trở về?” Ba Cách thấp giọng hỏi.
Phàn Ngưỡng Cực đỡ lấy
trán của mình, nhìn chằm chằm quả mận mới bị nhét vào miệng trong tay kia,
khoát tay, sau đó thở dài.
Nha đầu kia thật sự là……
Làm cho hắn tức giận.
Phàn Ngưỡng Cực ngồi ở
đại sảnh, trên bàn bày một chén cháo ngọt, mới ăn hai miếng liền muốn dẹp đi,
hiện tại đã nguội. Hắn đứng dậy mở toàn bộ cửa sổ, nhìn bên ngoài cây mận kia
vẫn như cũ kết đầy trái, mày hơi hơi khép lại.
Đã hai ngày.
Từ ngày đó hắn xúc động
hôn môi nàng, nàng bước chân loạng choạng rời đi nơi này, đã qua hai ngày.
Nàng mai danh ẩn tích hai
ngày.
Nguyên bản