
hoạt nhìn thực kém nha!
“Miệng là nói không dám,
nhưng hành vi lại là như vậy.” Hắn hừ lạnh.
“Ta…… Ta có chút việc……”
Nàng muốn giải thích, lại sợ hắn cảm thấy mình đang tìm cớ. “Vương gia có thể
đi về trước hay không, ta sẽ mau chóng đến vương phủ, không dám làm phiền gia
đến địa phương này.”
“Ngươi nghĩ rằng ta muốn
tới sao? Ngươi thật sao cho rằng ta muốn ở nhà chờ ngươi đại giá quang lâm
sao?” Hắn chính mình cảm thấy nỗi lòng xa lạ mạnh mẽ, thốt ra những lời cũng có
vẻ có chút xúc động. Hắn vội vã muốn gặp nàng, nhưng nàng vừa thấy hắn liền
đuổi người, có thể có chút quá đáng hay không? Điều này làm cho phần vội vàng
muốn gặp nàng kia của hắn trở nên có chút khó chịu.
Tiểu Tiểu thấy hắn càng
nói càng mất hứng, không khỏi rụt lui bả vai, nhưng vẫn không hiểu rõ vì sao
hôm nay hắn sẽ chạy đến nhà nàng. “Kia vương gia hôm nay tới là…… Đến đòi nợ
sao? Ta…… cái kia…… còn lại một chút bạc, bằng không trước trả lại ngươi cũng
được.”
“Ngươi –” Phàn Ngưỡng Cực
tức giận đến cắn răng, thật muốn lấy tay gõ đầu nàng, đáng tiếc quên mang chiết
phiến xuất môn.
Đang lúc này, trong phòng
một tiếng nói trầm thấp vang lên, cắt đứt đối thoại càng ngày càng kỳ quái giữa
bọn họ –
“Tiểu Tiểu a! Là ai đến
đây?”
Âm thanh kia nghe qua có
chút suy yếu, xác nhận lên tuổi nam tử.
“A, cha!” Tiểu có chút ít
bối rối nhìn Phàn Ngưỡng Cực một cái.“Vương gia vẫn là về trước đi –”
Nàng nói còn chưa xong,
Phàn Ngưỡng Cực liền vòng qua nàng, đẩy cửa ra đi vào trong gian phòng nhỏ kia.
“Đợi chút! Ngươi……” Tiểu
Tiểu nhanh chóng đuổi kịp, không hiểu hắn muốn làm cái gì.
Phàn Ngưỡng Cực một bước
vừa vào trong phòng, Tiểu Tiểu hai tay liền bám víu cánh tay của hắn, nhưng
Tiêu Sĩ Lãng đã nhìn thấy bọn họ, nghi hoặc từ trên giường ngồi dậy.
“Tiểu Tiểu, là khách nhân
nơi nào?” Tiêu Sĩ Lãng sắc mặt có chút tái nhợt, hữu lễ hướng Phàn Ngưỡng Cực
gật đầu.
“Cha, không có, hắn là –”
Tiểu Tiểu bỗng nhiên dừng lại, không biết nên giới thiệu hắn thế nào.
Nàng cũng không muốn cha
biết nàng vì chữa bệnh cho hắn, mượn một trăm lượng của vương gia. Đột nhiên,
nàng bất lực ngẩng đầu nhìn hắn.
Phàn Ngưỡng Cực thấy được
vẻ mặt kia nàng có chút đáng thương, vừa mới đầy ngập khó chịu đột nhiên liền
biến mất.
“Tiêu tiên sinh, người
khỏe không, tại hạ họ Phàn, là Tiểu Tiểu cô nương –”
“Bằng hữu!” Tiểu Tiểu
nhanh chóng tiếp lời, còn cười gượng ha ha hai tiếng.
Tiêu Sĩ Lãng là người
thật gầy, hiện tại bởi vì đang bệnh mà khí sắc càng không tốt. Dù vậy, vừa nghe
nói có khách tới chơi, vẫn vội vàng từ trên giường ngồi dậy.
“Là bằng hữu của Tiểu
Tiểu? Thật có lỗi, thân thể lão phu không tốt……” Tiêu Sĩ Lãng nói xong còn ho
khụ khụ.
Tiểu Tiểu lật đật chạy
qua vỗ nhẹ lưng cha nàng .“Cha, ngươi đừng đứng lên, cơn sốt mới lui, ngủ nhiều
một chút. Hay là con lấy chén cháo vừa hầm xong cho người?”
“Tiêu tiên sinh không cần
vội, không cần khách khí. Ta chỉ nghe nói thân mình ngươi không khoẻ, hôm nay
đi ngang qua thuận tiện đến thăm hỏi một chút.” Phàn Ngưỡng Cực tựa hồ đã trấn
định không ít, chẳng bù ban đầu thần sắc khốn đốn.
Xem ra nàng hai ngày này
là vì cha nàng bị bệnh mà bận tối mày tối mặt, thậm chí ngay cả quán trà kia
cũng không đến. Như vậy hắn có thể tha thứ thái độ vừa mới nãy của nàng, dù sao
không phải nàng không muốn gặp hắn, mà là vì muốn chiếu cố cha nên mới thế.
Tuy rằng Tiểu Tiểu đang
muốn dời đi sự chú ý củcha nàng, nhưng Tiêu Sĩ Lãng vẫn cảm thấy hứng thú đối
với Phàn Ngưỡng Cực.
“Vị Phàn công tử này là ở
nơi nào nhận thức tiểu nữ?” Tiêu Sĩ Lãng tò mò hỏi.
“Ách, cha, Phàn công tử
là ở quán trà nghe ta kể chuyện……” Tiểu Tiểu nhanh chân xen mồm, nói xong còn
quay đầu cảnh cáo liếc nhìn Phàn Ngưỡng Cực một cái, không cho hắn nói khác
nàng. Nàng cũng không hy vọng cha biết nàng vì sinh kế, mà thiếu chút nữa bị
bóp chết ở phủ Bình Quận vương.
“Nhưng không phải ngươi
mỗi lần đều phẫn nam trang (= gái giả trai)? Ai, nếu không phải bất đắc dĩ, ta
thực không hy vọng ngươi xuất đầu lộ diện, thật sự rất vất vả.” Tiêu Sĩ Lãng
thở dài.
“Lúc đầu thì không biết,
nhưng sau khi trở thành 'bằng hữu', hắn mới biết ta là…… cô nương a.” Nàng hai
ba câu giải thích sơ sài, tận lực đem lời nói dối làm như tình huống thật, chỉ
là tránh nặng tìm nhẹ, để tránh về sau chính mình quên mà làm lộ.“Còn có, cha,
kể chuyện thực có ý tứ, Phàn công tử đã nói qua ta có khiếu kể chuyện trời cho,
đúng không?”
Phàn Ngưỡng Cực tiếp thu
ánh mắt nàng truyền tới cảnh cáo kia n, khóe miệng không khỏi nhếch lên cười
một chút.“Thật ra cái kia, nàng này mở miệng có thể nói chuyện tốt, ta thường
cảm thấy bị bại bởi nàng đấy!”
“Ai, thân thể ta nếu tốt
một chút thì tốt rồi.” Tiêu Sĩ Lãng vẫn là không chịu để nữ nhi đi ra ngoài làm
việc vất vả.
“Tiêu tiên sinh thân thể
nơi nào không khoẻ?” Phàn Ngưỡng Cực hỏi thăm.
“Lúc bắt đầu tựa như
phong hàn bình thường, ho khan rồi sốt lên, sau lại uống thuốc một thời gian
liền tốt hơn nhiều, nhưng mấy ngày này lại bắt đầu nóng sốt……” Tiêu Sĩ Lãng cứ
như vậy cùng hắn