
anh, Đông Thần đi ra ban
công, hút một điếu thuốc xong mới dừng lại. Nghĩ bản thân mình là ngươi
chu toàn, kết quả lại bị Tiểu Phàm biến thành một đứa trẻ lớn đầu thiếu
kiên nhẫn, quả nhiên cô chính là oan gia cả đời của anh.
Lúc trở
về phòng, Tiểu Phàm đã co người trong một góc giường, giả bộ ngủ, Đông
rón rén lên giường, anh lấn người ôm chặt Tiểu Phàm, vùi đầu vào cổ cô,
nói: "Nếu như em không thích phần công tác này, cứ nói, tôi sẽ buông
tay."
Tiểu Phàm buồn bực lên tiếng: "Anh sớm nên buông tay ."
"Ừ, tôi không nên nhúng tay vào công việc của em, nhưng là Tiểu Phàm, tôi
cũng biết sợ, lo lắng một khi em từ chức, tôi sẽ vĩnh viễn mất em." Anh
lật người cô lại, hôn ánh mắt của cô, nói tiếp, "Xuất hiện chuyện của
tên súc sinh kia, là lỗi của tôi. Em có biết ngày đó tôi đã lo lắng đến
mức nào không, tôi gọi vô số cuộc điện thoại cho em, bỏ tất cả công việc để chờ em, cuối cùng cũng chờ được, tôi mới phát hiện mình là kẻ vô
năng như vậy, lại có thể để em bị ức hiếp ngay dưới mí mắt của mình."
Tiểu Phàm mở mắt, nhìn anh một cái: "Tôi biết chuyện của cục phó là do anh
xử lí, buổi sáng cho người đánh ông ta, cũng là anh phải không?"
Trong mắt Đông Thần có phần ngoan độc: "Tôi hận mình chưa đủ năng lực để giết chết kẻ đó."
Tiểu Phàm trong nội tâm khẽ động đậy, chủ động dâng lên nụ hôn của mình, ít
nhất giờ khắc này cô cảm nhận được mình là bảo bối được bảo hộ trong
lòng bàn tay anh, Được người mình yêu yêu thương là chuyện vô cùng hạnh
phúc.
Một cái hôn dễ đốt lên kích tình, hai người lại quá quen
thuộc cơ thể của nhau, càng làm cho chuyện này thêm phần kiều diễm, ấm
áp.
Ôm Tiểu Phàm trong bồn tắm, Dịch Đông Thần nói: "Chúng ta phục hôn đi."
Tiểu Phàm sửng sốt một chút, sau đó lấy tay sờ vào môi anh, rồi ôm lấy thân
thể anh, tay theo phần lưng anh dò xuống. . . . . . Chỉ nghe Đông Thần
nói: "Em quả thật là yêu nghiệt mà trời cao phái xuống hành hạ tôi."
Được anh ôm vào trong ngực dùng sức thương yêu, có cảm giác rất tốt, chỉ là
Tiểu Phàm sợ hãi, nếu vội quay về với hôn nhân, bọn họ có hay không lập
lại vết xe đổ, ít nhất lòng tin đã từng dao động thì sẽ không chịu nổi
lừa dối lần thứ hai. Tiểu Phàm không ngờ lời cô nói đã nhanh như vậy ứng nghiệm —— vì cảm tạ tập
đoàn khách sạn Quân Viên đã đầu tư xây dựng phòng thí nghiệm G, hiệu
trưởng quyết định mời Mạc tổng bữa cơm. Vốn Tiểu Phàm không cần nhúng
tay vào chuyện này nhưng là gần đây cô thật sự nhàn rỗi đến phát ngán,
vì để mình không phụ lòng chức vị kia cùng với mức lương hiện giờ, cô
chủ động trình bày cùng hiệu trưởng, nguyện cùng hiệu trưởng “phân ưu
giải nạn”. ( chia sẻ, giúp đỡ)
Hiệu trưởng là người thông minh,
dễ dàng hiểu được ý tứ trong lời cô nói. Cũng đúng, cấp trên chi bảo
không cho giáo sư An đi đến những nơi nguy hiểm, kì này địa điểm dùng
cơm là do nhà trường chọn, tham gia cũng không chỉ có hai người, tương
đối an toàn.
Vì vậy Tiểu Phàm và Quân Kha sẽ dùng chung bàn cơm.
Hiệu trưởng và bọn Tiểu Phàm đứng chờ trước cửa, lúc Quân Kha xuống xe, còn
dẫn theo vài hộ vệ bên cạnh, hộ vệ cẩn thận quan sát tình huống xung
quanh, sau mới yên tâm mở đường cho ông chủ.
Tiểu Phàm có chút
buồn cười, sao trông giống ngôi sao nổi tiếng thế, hộ vệ bên cạnh cứ như phụ trách đề phòng người hâm mộ điên cuồng.
Phía bên khách sạn
Quân Viên, ngoài Quân Kha còn có thêm vài nhân viên quản lí, nữ có nam
có, diện mạo những người đó cũng chỉ bình thường , nhưng trên người phát ra khí thế của những người làm việc lớn
Quân Kha bắt tay với hiệu trưởng, ánh mắt cũng rơi vào trên người Tiểu Phàm, cười nói: "Tiểu Phàm cũng ở đây!"
Tiểu Phàm sửng sốt, đồng thời thấy ánh mắt hiệu trường như có ý cười nhìn
cô, mà nhưng người bên khách sạn Quân Viên lập tức quan sát cô. Cô lúc
này cảm thấy mình giống như dấu hồng tâm trên tấm bia, lời nói của Quân
Kha chính là nhắm ngay dấu hồng tâm.
Vị trí chủ khách trên bàn
tiệc đều đã an bày kĩ, kết quả khi ngồi xuống, hiểu trưởng cố ý để Tiểu
Phàm ngồi cạnh Quân Kha, thấy biểu tình vui vẻ trên mặt Quân Kha, hiểu
trưởng cảm thấy đây là một chuyện tốt đẹp nha: Mạch Quân Kha là thanh
niên tài gỏi tuấn tú, nếu như anh ta cùng Tiểu Phàm có quen biết từ lâu, ngẫu nhiên đoạn nhân duyên này có thể thành, đối với mọi người mà nói
đều là chuyện tốt lành.
Quân kha cúi đầu mà nói: "Lại gặp mặt."
Tiểu Phàm cười với anh ta: "Tôi đã nói mời anh ăn cơm mà, anh xem, tôi rất coi trọng chữ tín ."
Quân Kha lúc này không vui: "Vậy không được, bữa cơm này là do hiệu trưởng mời, cô không được chống chế."
Hai người bên này lặng lẽ trao đổi, bên kia hiệu trưởng cùng các vị khác cơ hồ hét lên, cũng không biết là hàn huyên cái gì, bộ dáng của mọi người
thật hăng say.
Lúc này điện thoại của Tiểu Phàm vang lên rồi, cô lên tiếng xin lỗi rồi đi ra ngoài nghe điện.
Lý Phỉ ở đầu bên kia kích động: "Cậu, cậu trước nên giữ bình tĩnh, nghe tớ nói một chuyện."
Tiểu Phàm cười: "Lời này phải là tớ nói với cậu mới đúng” Không biết Phỉ nhi gặp chuyện gì, nghe giọng rất khẩn trương.
"Yêu nữ không biết từ đâu dò