
ải ở hai đùi người phụ nữ hoặc là trên ngực, vậy em nhìn lại một chút người đàn ông bên cạnh, tay của anh ta lại đang ở chỗ nào, chân của anh lại đang ở chỗ nào, em nghĩ gốc rễ của anh ta là cái tình trạng gì!"
Thanh âm của anh càng rống càng lớn, quả thực là muốn đem lời nói đè nén ở trong lòng rất nhiều ngày như thác lũ đổ ra.
Tiểu Phàm cố gắng bình tĩnh nói: "Anh cho rằng anh so với cái người kia sạch sẽ bao nhiêu, nếu là lời nói anh sạch sẽ, cũng sẽ không có nữ người chạy đến trong nhà lại khóc tố muốn tôi trả anh cho cô ta. . . . . . Trong lòng anh rõ ràng các người cũng làm cái gì!"
Đông Thần là giận điên lên, bực tức đem đầu óc anh nhét chặt rồi, anh một tay nhặt lên chụp đèn trên khay trà, hung hăng đập đến phía điện thoại nhà.
Rầm rầm rầm, sau mấy tiếng va chạm kịch liệt, ánh sáng nhất thời tối đi không ít.
Tiểu Phàm cười: "Nhìn anh bây giờ, tôi lại nghĩ đến mấy từ, thẹn quá thành giận, tai họa vô tội, điện thoại làm sao chọc giận anh rồi hả ?"
"Tôi thế nào mới biết em là một người phụ nữ ngốc như vậy, người khác cho em một cuộc điện thoại, gửi vài tấm ảnh, em liền giống như ngu ngốc tin. Làm sao em cũng không biết hỏi ngược lại cô ta, Dịch Đông Thần tôi lúc nào thì làm cô ta rồi! Từ lúc ly hôn đến bây giờ, tôi đã nói với em vô số lần tôi không có làm chuyện thật có lỗi với em, làm sao em cũng không nghe! Tôi con mẹ nó thật muốn bổ đầu em ra xem một chút, rốt cuộc bên trong có phải đựng tương hồ hay không!"
Rõ ràng không phải là lỗi của mình, lại bị một trận la hét điên cuồng là cái cảm giác gì, Tiểu Phàm cảm thấy được, cô lập tức chỉ muốn vì Dịch Đông Thần nhếch lên ngón tay cái, bội phục cái khuôn mặt kia miệng nói dối trá hay thay đổi, bội phục anh liều chết không nhận vô sỉ.
Cô nhất thời cảm thấy không thú vị, cầm lên áo khoác liền muốn đi ra ngoài.
Đông Thần giống như một con báo nhỏ lao vút qua, một tay lại lần nữa đóng cửa lại, anh kéo lấy bả vai của Tiểu Phàm ném cô ở trên ghế sofa: "Mỗi lần đều là như vậy, tôi vừa nói em liền bắt đầu trốn. Em rốt cuộc là đối với tôi không tin tưởng ở đâu hay là đối với chính em không tin tưởng."
Anh khiến cho Tiểu Phàm ngẩng đầu lên, chất vấn: "Trả lời tôi lớn tiếng!"
Lần lượt dung túng cô xoay người kết quả cũng không khiến cho hai người tỉnh táo, ngược lại nói càng ngày càng trở nên không rõ ràng, Đông Thần cảm thấy anh tại vừa bắt đầu cũng không nên đối với bà xã mềm lòng, vô luận bắt cóc cô vẫn là đem cô ném trên giường, tóm lại nên cường thế mà đối với cô!
Tiểu Phàm suy nghĩ một chút, vẫn là cười, lúc này cười đến còn rất chân thành: "Anh rốt cuộc vẫn phải nổi giận, đây là anh lần đầu tiên nổi giận đối với tôi, nhưng tôi lại cảm thấy kỳ quái, anh sớm đi chỗ nào rồi hả ?"
Lưng chống đỡ trên ghế sa lon, có cái gì cộm lên làm đau, cô không để ý đến, nói tiếp: "Khi đó tôi với anh ly hôn, anh không phải là vẫn còn cực kỳ tàn bạo cực kỳ bình tĩnh sao? Nói gì để cho tôi tự mình nghĩ hiểu, tốt, tôi muốn a. Đáng tiếc tôi hồi tưởng bắt đầu từ khi chúng ta biết mỗi một ngày, tôi đều cảm thấy anh chính là một người đàn ông chơi đùa. Coi như là tôi trẻ hơn không hiểu chuyện, mới có thể bị anh làm ra vẻ tư thái thanh cao hấp dẫn, mới có thể váng đầu gả cho anh, đáng tiếc bây giờ anh rất rõ ràng nói cho tôi biết một tiếng, anh là thật lòng muốn kết hôn với tôi sao?"
Tiếng thở dốc nặng nề thay mặt Đông Thần trả lời, lửa nóng từ chóp mũi của anh phun ra hơi thở giống như ngọn lửa cháy sạch Tiểu Phàm giống như thuốc súng.
Sau đó người đàn ông đó trong mắt đều ở đây bốc lửa hung hăng cúi xuống, cuối cùng giống như người điên mãnh liệt điên cuồng vân vê, điên cuồng lôi kéo quần áo của hai người. Sau đó hung hăng trồng nấm, hung hăng vận động thân thể. . . . . .
Tiểu Phàm dùng giá cao vô cùng nghiêm trọng hiểu một đạo lý: thật sự là không nên chọc giận người đàn ông, bình thường nhìn bộ dáng con người, một khi tức giận cũng không phải là người!
Bị lăn qua lăn lại hai nơi đầu bất tỉnh hoa mắt, Tiểu Phàm trong lúc thần chí không rõ mông lung nghe được mấy chữ linh tinh, cái gì "Người phụ nữ ngốc" điều này hiển nhiên là mắng cô, đúng vậy, cô chính là đần độn, nếu không làm sao sẽ ly hôn còn vẫn bị anh chiếm tiện nghi; còn có cái gì "Âm mưu", cô cảm thấy âm mưu lớn nhất chính là chuyện bọn họ kết hôn này, trời mới biết Dịch Đông Thần rốt cuộc tim vững chắc cái gì; còn anh nữa a, tôi à, đoán chừng chính là tôi hận cô, tôi muốn cô, bỉ ổi một chút chính là tôi chơi cô.
Về chuyện này giữa nam nữ, trừ bỉ ổi vẫn là bỉ ổi, chỉ tiếc, ngôn ngữ thân thể nói cho Tiểu Phàm, rất lâu cô vẫn là thật thích bỉ ổi. Cô cũng có nhu cầu bình thường, cho nên lần này coi như là cô đi một đêm khách sạn nào đó, miễn phí hưởng thụ phục vụ đặc sắc, chỉ là hưởng thụ này có đau một chút.
Đông Thần lật người nằm ở bên cạnh Tiểu Phàm, lại cảm thấy trên lưng giống như bị thứ gì nhói một cái, anh sờ soạng một cái trên lưng mình sờ đến một miểng thủy tinh nhỏ, anh đột nhiên nhớ đến cái gì, vội vàng đem Tiểu Phàm đã mệt lả ôm đi lên, cởi áo cô ra, lúc này mới phát hiện ra trên lưng của cô gh