
ha xê vào gần một chút, nhìn sách trên Tiểu Phàm kia, đọc lên một tiếng: "Gửi tới con gái thân ái. . . . . . Quyển này của cô quả nhiên rất đặc biệt."
Tiểu Phàm khép lại quyển sách, cười cười: "Coi như là cho tôi fan ruột này phần thưởng thôi."
Quân Kha: "Tôi đoán chừng từ nơi này trên sách thị vào cái ngày đó lên, cô liền bị vô số độc giả ước ao ghen tị rồi, dĩ nhiên cũng bao gồm cả tôi. Cùng là độc giả tôi đây rất muốn biết, ở dưới sự chỉ đạo của Vương giáo sư, cuộc sống hôn nhân của cô mỹ mãn không?"
Tiểu Phàm sửng sốt một chút: "Ha ha, tốt vô cùng, Mạc tổng nhìn sách này sao? Cái gọi là nguồn gốc nghệ thuật ở cuộc sống, lại vừa ở trong cuộc sống. Cho nên, anh biết đấy, trong sách miêu tả không thể tin hoàn toàn." Lúc nói lời này, Tiểu Phàm không ngừng ở trong lòng nói xin lỗi: mẹ ruột, con thật sự không phải cố ý vạch trần nguồn gốc của mẹ, gì kia, vẫn là chúc mẹ sách mới bán chạy.
Điều này hiển nhiên không phải đáp án Quân Kha muốn, nhưng anh không nóng nảy, tiếp tục mượn đề tài để nói chuyện của mình tiếp nữa, vì vậy xuất hiện đối thoại dưới.
Quân Kha: "Như vậy, Phó Thị Trưởng Dịch có khỏe không?"
Tiểu Phàm: "Anh ấy sao. . . . . . Tốt vô cùng."
Quân Kha: "Thật sao? Tôi bỗng nhiên nhớ đến một chuyện vui, hiệu trưởng của cô lần trước lúc nói chuyện điện thoại với tôi vẫn còn có ý muốn tác hợp tôi với cô, nếu để cho ông ấy biết cô đã kết hôn rồi, đoán chừng ông ấy sẽ rớt mắt kính."
Tiểu Phàm rất muốn nói là, hiệu trưởng đồng chí ở nơi này là nghĩ tác hợp hai người bọn họ, phải là cùng cổ đại má mì cùng cá tính chất —— bán cô nương Chiêu Tài thần!
Chỉ có điều cô vẫn nở rộ nụ cười dối trá: "Mạc tổng, tôi vẫn là câu nói kia, ngàn vạn đừng bị sách làm cho mê muội, đúng rồi, anh kết hôn chưa?"
Hiển nhiên những lời này của cô là câu hỏi, nhưng lại không cần trả lời, bởi vì chính cô rất nhanh tiếp theo nói: "Nếu như anh kết hồn rồi, vậy anh xem hôn nhân của mình cũng biết trong sách có bao nhiêu có thể tin, nếu như anh vẫn chưa, cố gắng tìm người kết hôn như vậy liền đã hiểu, vì vậy sách này càng thêm không thích hợp rồi."
Rất dễ nhận thấy chủ ý của cô chính là vì ngăn cản Quân Kha tiếp tục hỏi nữa, nhưng mà hiệu quả ra ngoài lại có điểm hoảng sợ.
Quân Kha mở một tờ trong sách, thì thầm: "Nhiều năm như vậy, không thể không nghĩ đến ly hôn, chẳng qua là khi thời điểm cái ý nghĩ này sinh ra, tôi sẽ tự hỏi trước mình mấy vấn đề, tôi là thật sự không thể chịu được tiếp tục sống với anh được sao? Nguồn gốc mâu thuẫn của hai chúng ta ở chỗ nào? Có thể xoay chuyển hay không? . . . . . ."
Đọc xong anh ngẩng đầu lên, nhìn chăm chú Tiểu Phàm, đứng đắn hỏi: "Thời điểm tôi đọc được đoạn này thật muốn biết cô là cách nhìn gì, nếu như cô ly hôn, sẽ xem xét những thứ này sao?" Sắc mặt của Tiểu Phàm không được tốt, bởi vì Quân Kha vừa đúng giẫm lên bãi mìn của cô, cô chịu đựng chỉ là vẻ bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười.
Quân Kha hình như không có phát hiện, dừng một chút tiếp tục: "Nếu như cô cân nhắc qua những thứ này vẫn quyết định ly hôn, như vậy cô còn có thể lựa chọn ở một chỗ với chồng trước lần nữa sao?" Đến đây, Tiểu Phàm đã tin chắc người này không phải cố tình thì chính là cố ý, cô nhìn xung quanh, phát hiện nhân viên làm việc qua lại nhanh đến đây rồi.
"Nếu như. . . . . ." Quân Kha còn muốn nói tiếp cái gì, nhưng tay áo lại bị Tiểu Phàm bắt được, chỉ thấy cô cười nói: "Nơi này nói chuyện không tiện, chúng ta đổi chỗ tán gẫu tiếp." Nói xong cô liền một đường kéo Quân Kha đi về phía cửa thang máy, trong mắt hiện lên một tia ánh sáng lạnh. Trong tầng lầu cao cấp u tĩnh lành lạnh, một phòng họp trống trải.
Tiểu Phàm kéo Quân Kha đi vào, đóng cửa, sau đó tiến hành giáo dục khuyên nhủ sâu sắc, kinh nghiệm cô dạy học mấy năm nay tích lũy đều đem ra hết. Đầu tiên là lấy chức quyền và tương lai phát triển tiền đồ của Dịch Phó Thị Trưởng áp lực cho Mạc tổng, ngay sau đó giọng nói chậm lại, ôn tồn biểu đạt một cái ý tứ, hướng trực trắng ra thảo luận chính là: hôn nhân của tôi và Dịch Phó Thị Trưởng mắc mớ gì tới anh.
Ly hôn có lẽ không chỉ là chuyện vợ chồng hai bên, còn có thể có thể liên lụy đến hai gia đình, nhưng vô luận nói như thế nào Mạc Quân Kha chỉ là người ngoài cuộc của hôn nhân hai người, anh ta không có tư cách thuyết tam đạo tứ ( ý nói bàn tán). Ít nhất là Tiểu Phàm nghĩ như vậy.
Bình thường sau khi giáo sư làm xong công việc giáo dục, còn có thể để học sinh bề ngoài tỏ thái nói rõ nghe có hiểu hay không. Nhưng cô quên mất, Mạc Quân Kha không phải học sinh dưới tay cô, hoặc là từ phương diện khác mà nói, đạo hạnh của Mạc Quân Kha so với cô còn thâm sâu hơn.
Chỉ thấy Quân Kha bình tĩnh gật đầu một cái: "Em là muốn nói tôi quản quá nhiều chứ gì? Tôi thừa nhận, đột ngột hỏi em vấn đề riêng tư như vậy đúng là tôi quá thiếu suy nghĩ, nhưng mà có một chút chuyện tôi muốn để cho em biết —— đối với tôi mà nói, em không phải là người ngoài."
Trong căn phòng trống rỗng truyền đến một câu nói như vậy, Tiểu Phàm nghe được cả người run rẩy không thôi, sau đó cô kéo ra nụ cười: "Được, coi nh