
không quanh co lòng vòng, trực tiếp nói: "Để cho Phó Thị Trưởng Dịch của các người ghe điện thoại, hãy nói với nó tôi và Tiểu Phàm tìm nó có chuyện."
Thư ký hỏi bà là ai, bà chưa nói, cô cảm thấy nếu như Tiểu Dịch biết là bà gọi điện thoại cho anh, đoán chừng bà ngay cả nghe được thanh âm của anh cũng khó khăn, ngược lại là có thể mượn danh nghĩa Tiểu Phàm. Mẹ con làm thành bọn họ như vậy thật đúng là cực kỳ ngang ngược .
"Tiểu Phàm thế nào?" Tiểu Dịch đi lên chính là nói một câu này.
Âu Dương cười: "Mẹ với vợ của con ở chung một chỗ ăn cơm, con không phải nên đến? Hai con kết hôn cũng lâu như vậy, như thế nào không công bố với mọi người như vậy đây?" Bà hôm nay ở trong trường học đi dạo một lát, cũng nghe người ta nói một chút, nhưng hình như không ai biết Tiểu Phàm gả cho Tiểu Dịch rồi.
Dịch Đông Thần bên kia trầm mặc vài giây, tiếng hít thở lớn không bình thường chứng minh tâm tình của anh không bình tĩnh, hình như là qua một đoạn thời gian rất dài, anh mới mở miệng: "Bà không cần đối với cô ấy làm cái gì."
Một câu nói khiến Âu Dương nữ sĩ tức lập tức bốc hỏa lên: "Con đến đây chẳng phải sẽ biết mẹ muốn đối với nó làm cái gì! Nói thật, đấu với nó, mẹ thắng quá dễ dàng!"
Lúc bà vẫn còn nói liền nghe đến tiểu Dịch lạnh lùng hỏi: "Hai người ở đâu?"
Đứa nhỏ này thật là quá dễ dàng tích cực rồi, nhưng mà anh đối với vợ vẫn là thật sự rất quan tâm, điểm này so với cha của anh mạnh mẽ hơn. Người đàn ông lấy sự nghiệp làm trọng không sai, chỉ là đang làm việc không thể quên người phụ nữ bên trong, người phụ nữ đó đã từng yên lặng khích lệ cho bọn họ. Thật ra thì Âu Dương vẫn là rất lo lắng con trai, anh đã cùng với cha anh đi vào chính trị, giống như cha anh có khát vọng có lý tưởng, cũng sẽ không giống cha anh thành cuồng công việc, gia đình tan vỡ đây?
Ở trên đường trở về chỗ ngồi, Âu Dương nữ sĩ suy nghĩ như vậy. Mà khi bà nhìn thấy Tiểu Phàm và Lý Phỉ thời điểm ánh mắt hai người giao chiến, bà khẽ mỉm cười, nghĩ thầm: tiểu nha đầu, mẹ chồng đối với con cũng không tệ lắm chứ? Tiểu Phàm cảm thấy ánh mắt của Âu Dương nữ sĩ, cái loại được xưng tụng ôn hòa thiện lương đó, nhưng xuất hiện ở trên mặt bà thì có loại cảm giác bình thường vừa phải. Tiểu Phàm ở dưới mặt bàn bấm Lý Phỉ một phen, không ngờ cô bé này đột nhiên khoa trương kêu ầm lên.
Toàn trường yên lặng mấy giây, chủ nhiệm khoa ân cần hỏi: "Giáo sư Lý làm sao vậy?"
Lý Phỉ mới há miệng, lời nói liền bị Tiểu Phàm cướp lấy: "Giáo sư Lý mới vừa rồi nói với tôi là đau bụng, vào lúc này có lẽ là không thoải mái thôi. Nếu không, tớ với cậu trở về trường học nghỉ ngơi một chút?" Một câu nói sau hiển nhiên là Tiểu Phàm nói với Lý Phỉ.
Âu Dương nữ sĩ liếc mắt nhìn, trực tiếp gọi phục vụ đến, nói: "Uống chút canh nóng trước đi, như vậy bụng sẽ tốt hơn một chút."
Chủ nhiệm khoa hiểu rõ nở nụ cười, nghĩ thầm: phụ nữ thật là phiền phức.
Lý Phỉ không ở trạng thái chỉ có thể rất mờ mịt nhìn hai người đồng thời nghị luận tình trạng thân thể của cô, cô quét mắt một lượt, chỉ cảm thấy trong này nước rất sâu: Tiểu Phàm hiển nhiên là muốn đi, nhưng mà một câu nói của Âu Dương nữ sĩ liền làm rối loạn kế hoạch của cô ấy.
Lý Phỉ liếc mắt nhìn Tiểu Phàm, ánh mắt truyền lại tin tức: yên tâm đợi làm thịt đi, đừng lấy chị đây ra nháo sự.
Lúc này, cửa cạch một cái mở ra, có một trận gió từ bên ngoài thổi tới. Âu Dương nữ sĩ mỉm cười, chờ đợi bóng dáng của con trai xuất hiện ở cửa.
Mà Tiểu Phàm khóe mắt nhảy một cái, bên tai truyền đến thanh âm của chủ nhiệm khoa: "Ai, ai đến rồi hả ?"
Thời điểm cửa mở được phân nửa, người phía ngoài kia xuất hiện tại trong tầm nhìn của bọn họ —— thì ra là tài xế của Đông Thần.
Chủ nhiệm khoa hiển nhiên là không biết người này, ông lên tiếng hỏi thăm người đến là ai, có chuyện gì.
Tài xế đi đến trước mặt Âu Dương nữ sĩ gật gật đầu mà nói: "Nghe nói ngài đến thành phố G rồi, lãnh đạo trong truyền bá văn hóa nghệ thuật phái tôi đến mời ngài qua đó." Lúc nói lời này, anh còn theo bản năng nhìn mấy người tại chỗ, ánh mắt khác nhau.
Tiểu Phàm có thể cảm thấy thời điểm tài xế nhìn mình, hình như ám hiệu mà cười một chút, từ góc độ trực giác mà nói, tài xế là đến cứu trận.
Âu Dương nữ sĩ nhíu mày cười cười, cầm túi lên chào hỏi với chủ nhiệm khoa liền dẫn đầu đi ra ngoài, thời điểm đi qua bên cạnh tài xế, bà dừng lại một chút, giữ vững mỉm cười nói: "Dung mạo của cậu vẫn rất có nghệ thuật đặc sắc, tôi nhớ kỹ cậu."
Một câu "Nhớ kỹ cậu" khiến lông tơ trên người tài xế dựng đứng, trước khi anh đi vào, Phó Thị Trưởng liền đã thông báo, vô luận Âu Dương nữ sĩ làm cái gì nói gì, cũng không được để ý đến. Nói văn hoa một chút, chính là kính nhi viễn chi*. Có thể thấy được người phụ nữ này đắc tội không nổi lại trêu chọc không nổi. Tài xế không khỏi thở dài: Phó Thị Trưởng à, tại sao làm tài xế của ngài còn phải bị cái tội này đây?
*: kính trọng nhưng không gần gũi.
Khách quý đi, bữa cơm này cũng liền ăn xong rồi. Chủ nhiệm khoa nói là có việc bận đi trước, nhìn phương hướng ông ta đi hiển nhiên không phải trở về trường học, Lý Phỉ nở nụ c