Old school Swatch Watches
Hai Người Đấu Hư Giường

Hai Người Đấu Hư Giường

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326594

Bình chọn: 8.00/10/659 lượt.

. Dọc theo đường đi cô gái nhỏ đều nghĩ, cô muốn gả cho cậu bé bên cạnh này, mà cậu bé nghĩ cũng là mẹ của cậu sẽ ở phía trên."

Cảm thấy Tiểu Phàm có xu thế buông tay, Đông Thần dùng sức nắm chặt, cao giọng nói: "Em còn không biết đến chuyện xưa tiếp sau đi, hơn nhiều năm sau đó, cô gái nhỏ và cậu bé trưởng thành, bọn họ kết hôn, có một ngày, anh mang theo cô gái nhỏ trở lại leo bậc thang, lúc này trong lòng anh nghĩ, người phụ nữ bên cạnh này cả đời đều là vợ của anh, chúng ta sẽ sinh ra rất nhiều con, vây tại một chỗ đòi gào thét, ba mẹ ôm. . . . . ."

Trái tim giống như là bị thứ gì đụng phải một phát, Tiểu Phàm cảm thấy lỗ mũi ê ẩm, cô há mồm thở dốc, quát: "Dịch Đông Thần, anh muốn nổi điên tìm bậc thang thấp một chút không được sao? Này leo lên thật sự mệt chết đi có được hay không?"

Đông Thần cười: "Như vậy mới tỏ ra rõ có thành ý." Nói xong nắm chặt tay, cảm nhận được chỗ lòng bàn tay hai người gần sát nhiệt độ từ từ lên cao —— dĩ nhiên không phải bởi vì hai người nóng lên, mà là leo như vậy thật sự mệt chết đi rất nóng rất dễ dàng đổ mồ hôi. . . . . .

Chỉ là có câu nói như thế nào: đau cũng vui vẻ.

Tiểu Phàm khóe miệng co giật một cái: "Quá gian trá (gian xảo dối trá) rồi, anh phải ra vẻ thành ý, tại sao còn phải kéo tôi làm người chịu tội thay?"

Tầm mắt Đông Thần rơi vào trên tay hai người đang nắm: "Anh thật sự chính là lôi kéo em, bà xã."

"Chúng ta đã ly hôn." Thật ra thì Tiểu Phàm thật không muốn làm loại chuyện tình mất hứng này, chỉ là người khác hình như vẫn quên sự thật này, cần phải nhắc nhở người khác.

Đông Thần bình tĩnh trả lời một câu: "Vậy không tính."

Tiểu Phàm còn muốn nói điều gì, liền bị anh lôi kéo, nghe anh quát: "Phải tăng tốc rồi, chuẩn bị sẵn sàng." Cũng không biết Dịch Đông Thần bốc đồng từ đâu tới, vừa một sức lực xông lên phía trên.

Thở dốc, thở dốc, vẫn là thở dốc, dọc theo đường đi, chỉ nghe thấy tiếng hít thở phát ra càng ngày càng dầy cộm nặng nề, Tiểu Phàm hầu như là bị lôi kéo chạy đi lên, cô là thật sự có cố gắng chạy một lát, nhưng mà bậc thang này thật sự quá dài, không phải có bộ phim truyền hình tên là 《 nấc thang lên thiên đường 》 sao, khi đó xem còn cảm thấy rất lãng mạn, hôm nay vừa thấy được "Hơn nửa đoạn bậc thang đi lên thiên đường" này, thật lòng cảm thấy lãng mạn cái gì đều là gạt người.

Thời điểm leo được hơn phân nửa, cô đã thấy trên mặt Dịch Đông Thần đầy mồ hôi rồi, cô rất tốt bụng nhắc nhở: "Cô gái nhỏ sau lại gặp được ông cụ già, ông nói, thật ra thì, đây đều là dọa người, có tâm ý đến là tốt rồi. Cho nên tôi ngừng ở chỗ này được không, ngồi một lát nhìn phong cảnh một chút cũng tốt."

Mặc dù chạy mệt chết đi, nhưng tâm tình lại vô cùng thoải mái, nghe lời nói Tiểu Phàm bên tai, Đông Thần đè ép lông mày: "Khi đó làm sao em leo lên, anh một Đại lão gia cũng không thể bại bởi em một tiểu nha đầu đi."

Tiểu Phàm bây giờ có loại cảm giác hối hận: "Tôi khi đó là tuổi trẻ ngông cuồng, trẻ tuổi nhiệt huyết nha, về phần anh so với tôi nhiều năm trước đây như vậy sao? Lại nói tôi nhớ được bậc thang này hiện tại không ngắn hơn rất nhiều rất nhiều. . . . . ." Cô nhỏ giọng châm chọc: "Sớm biết như vậy, ngày đó tôi tuyệt đối không kéo anh đi."

Leo núi thật sự là rất mệt mỏi, Đông Thần đã từ từ không nói, tiết kiệm được thể lực, anh bây giờ là tình trạng một người dùng sức kéo hai người đi lên, dù sao ở trên thể lực đồng chí nữ không bằng đồng chí nam tốt một chút, cho nên làm đồng chí nam, hơn nữa nói là một người chồng của đồng chí nữa, Dịch Đông Thần phải cố gắng lên.

Tiểu Phàm liếc mắt nhìn về phía sau, bị giật mình, thì ra là bọn họ đã leo vô cùng cao, mà cũng rất gần đỉnh núi rồi. Cô tặc tặc nở nụ cười: mới vừa rồi một đường cho Dịch Đông Thần nhụt chí, anh vẫn là không bị dao động, như vậy thật rất tốt, cũng không uổng phí mình và anh điên khùng một hồi.

Đàn ông ở thời điểm kiên trì vì một người phụ nữ cũng là thời điểm anh ta có sức quyến rũ nhất.

Không biết qua bao lâu, đợi thời điểm hai người kiệt sức lên đến đỉnh núi, phong cảnh trống trải này đã không quan trọng, mấu chốt là: rốt cuộc hoàn thành nhiệm vụ rồi!

Đông Thần chống đầu gối, khom lưng nhìn Tiểu Phàm bên cạnh, mồ hôi trên trán một giọt một giọt rơi xuống đất: "Anh hình như nghe đến đứa bé đang gọi anh ba ba rồi."

Tiểu Phàm cực kỳ xem thường thổi qua: "Nói bậy."

Đông Thần cau mày: "Không tin em đến bên tai anh nghe một chút."

Tiểu Phàm tiếp tục cười nhạo: "Anh tiếp tục bịa chuyện, tôi. . . . . . Ưm. . . . . ."

Lý Phỉ thật sự là oa oa kêu to nha, kể từ khi nghe nói công tích của đồng chí tiểu Dịch vĩ đại vẫn không ngừng hâm mộ, không ngờ nhìn anh thâm trầm khó chịu vậy mà sẽ có ý tưởng thật lãng mạn, thật là người không thể nhìn bề ngoài nha. Có thể tưởng tượng sau khi về nhà, Lưu Nghị Sơn sẽ phải bị khích lệ thật tốt một phen.

Tiểu Phàm sắc mặt đỏ thắm có chút rực rỡ, cô bình tĩnh ở trên tài liệu viết xuống hai chữ "Đã duyệt", sau đó để bút xuống, đậy nắp bút viết, mắt liếc thời gian góc phải phía dưới máy vi tính một cái. Làm xong những thứ này cô mới đứng dậy ở trên va