
uổi theo chiếc xe phía trước. – Anh nói với tài xế taxi.
Trác Thiệu Hoa đã đổi lính lái xe, họ Dụ, cậu lính cũ đã về quân ngũ làm phó liên đội trưởng.
Tiểu Dụ vẫn chưa quen thuộc với tình hình nhà họ Trác.
Trời nhá nhem, ánh đèn xe chiếu lên một bóng người đang cắm cúi đi mải miết, cậu ta nhìn mãi, do dự nói với Thiệu Hoa đang ngồi ghế sau:
- Thủ trưởng, người kia hình như là phu nhân.
Trác Thiệu Hoa ngồi thẳng người dậy, ờ một tiếng. Chẳng phải chính là Gia Hàng sao, lê từng bước chân trông có vẻ rất mệt mỏi.
- Dừng xe bên đường, cậu về nhà trước, tôi đi một lát. – Lòng khẽ xao động, hiếm khi cô nhóc này lại về nhà sớm như hôm nay.
Gia Hàng bị chiếc xe đỗ xịch bên cạnh làm giật mình, lùi lại về phía gốc
cây theo bản năng, ngẩng đầu lên liền bắt gặp ánh mắt Trác Thiệu Hoa, cô bĩu môi, coi như chào hỏi.
- Sao không quàng khăn? – Nhìn chiếc cổ trần của cô, anh nhíu mày, gỡ chiếc khăn trong áo khoác ra quàng lên cổ cô.
Chiếc khăn rất ấm, còn mang theo hơi ấm của anh.
Cô có mang khăn theo, có lẽ đã để quên trong quán ăn, haizz, trăm mối tơ vò.
- Anh ăn tối chưa? – Chỉ đơn thuần là câu chào hỏi xã giao của người Trung Quốc, cô nhìn tuyết trên cây còn nhiều hơn nhìn anh.
- Chưa, hôm nay chúng ta cùng ra ngoài ăn? – Trác Thiệu Hoa bỗng nhớ lại
lần trước cùng cô ra ngoài ăn là Tết Dương lịch, ký ức thú vị biết bao,
cũng nên ôn cố tri tân thôi.
Cô thực sự không có tâm trạng:
- Em ăn rồi, anh tự đi ăn đi. – Cô đá đá chân.
- Vậy mình cùng đi siêu thị!
Gia Hàng vội đỡ cằm, sợ nó sẽ rớt vèo xuống đất.
Ăn tối xong đi siêu thị thông thường là trẻ con đi học xa nhà hoặc những
đôi vợ chồng trung niên đã kết hôn n năm, đi siêu thị mua chút đồ dùng,
kết hợp đi tản bộ luôn.
- Thủ trưởng, gần đây công việc của anh
vứt hết cho thuộc hạ làm à, cho nên mới rảnh rỗi như vậy? – Cô giật mấy
lần, những vẫn không giật được tay anh ra, đành để mặc cho anh dắt, xoay người đi về hướng siêu thị.
Hai cái bóng một ngắn một dài kéo trên mặt đất, vừa vặn thấp hơn một cái đầu, một cái vai, một cái eo, trông rất hài hòa.
- Nếu có thể như vậy, thì người chồng là anh đây có lẽ sẽ tròn trách
nhiệm hơn một chút. Ít ra những ngày lạnh giá như thế này, sẽ không cần
phải ở lại văn phòng làm thêm, mà có thể lái xe đi đón vợ yêu, không để
cô ấy chen chúc trên tàu điện ngầm hay xe buýt, lại còn phải đi bộ xa
như thế nữa.
Đùng, gương mặt lạnh cóng như kề sát một chậu than, nóng rực lên.
Cô vẫn ráng giữ tỉnh táo:
- Những thứ cần dùng trong nhà dì Lữ đều chuẩn bị đầy đủ, đi siêu thị làm gì chứ?
- Cạnh siêu thị có một hàng sủi cảo Đại Nương. – Hỏi một đằng anh trả lời một nẻo. – Ở đó có đồ ăn nhanh, có cơm nóng, đi mệt rồi chúng ta có thể vào đó ngồi.
Cô nhịn thở, bị thủ trưởng đánh bại rồi, đành phải
hùa theo anh vậy. Cứ chầm chậm thả bước như thế này, ống kính kéo ra xa, chỉ một lát sau, họ đã tóc bạc da mồi, phía Tây, ánh tà dương rực lên
như lửa.
Thực ra, đi dạo trong đêm đông buốt giá như thế này, để
gió táp vào mặt, nghe tiếng tuyết rơi xào xạc, trái tim, dần trở nên
bình yên.
Lúc vào hiệu sủi cảo Đại Nương, cô thấy hơi mệt. Anh
gọi một đĩa bít tết thay bữa tối, cô thực sự không ăn nổi, bèn gọi một
ly trà phổ tai ô mai.
Trà phổ tai ô mai, một chút ngọt ngào, một chút cay đắng và ấm áp, uống vào rất sảng khoái.
Cô ôm cốc nhìn ra xung quanh, phát hiện ra những người đang dùng bữa đa
phần là một nam một nữa, có một hai bà mẹ đi với con. Cô liếc trộm thủ
trưởng, trong mắt người khác, họ là mối quan hệ nam nữ như thế nào?
Nói chuyện gia đình, chuyện chăm sóc con cái, làm những chuyện vụn vặt trong nhà, nếu nói không phải là một gia đình, có ai tin?
- Ngày kia bố mẹ tới, Tiểu Dụ sẽ lái xe đưa em tới sân bay đón họ. Anh đã mượn bạn một chiếc xe của khu vực Bắc Kinh, sau này Tiểu Dụ sẽ cùng mọi người đưa bố mẹ đi ăn cơm, tham quan, trời lạnh thế này vẫn nên có xe,
bố mẹ tuổi đã cao, vì họ, em không được từ chối.
Cô đã hơi há
miệng ra, lại đành phải khép lại một cách không tình nguyện, uống một
ngụm trà lớn, không cẩn thận bị bỏng lưỡi, mặt nhăn tít lại.
Chàng con rể hờ như thủ trưởng sắp đuổi kịp anh rể rồi, không biết anh rể có cảm nhận được nguy cơ không?
- Trông em kìa, cũng may Phàm Phàm không có mặt, nếu không chắc chắn sẽ bắt chước em. – Trác Thiệu Hoa thở dài.
- Tiểu Phàm Phàm có thể phân rõ thị phi, nó sẽ chọn lọc hết những gì tinh túy, loại bỏ những gì thừa thãi. – Vô duyên vô cớ, cô muốn tranh luận
với anh, cô ghét anh cứ thản nhiên hờ hững như thế, khiến cho cô càng lộ vẻ bộp chộp, thô lỗ.
- Em chẳng biết khiêm tốn chút nào, hèn chi người ta đều nói con của mình thì nhìn thế nào cũng thấy tốt đẹp! – Anh bật cười lắc đầu.
- Vậy là tốt mà, tại sao em lại cãi cố chứ? – Cô hừ một tiếng.
Anh không tranh luận với cô:
- Bố mẹ đến rồi sẽ ở đâu?
- Nhà chị hai hơi nhỏ, chung cư của em lại ở cùng người khác. Em muốn để
bố mẹ ở khách sạn Ngôi sao Cẩm Giang đối diện chung cư, hôm đó chúng ta
đi thuê phòng, điều kiện rất tốt, đúng không?
- Khụ, khụ. – Trác
Thiệu Hoa bịt mồm ho hai tiếng. – Gia Hàng